Độ Xuân Sơn

Chương 32



Về vấn đề tâm lý lành mạnh của nam chính đại đại, Thẩm Thanh Thu cảm thấy y rất cần phải hỏi một chút.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thanh Thu không khỏi rơi nước mắt chua xót vì mình.

Lạc Băng Hà không vui, y phải dỗ; Lạc Băng Hà bị thương, y phải an ủi; Lạc Băng Hà quá dính mình, y phải nghĩ lại; Lạc Băng Hà không dính mình, y cũng phải nghĩ lại; Lạc Băng Hà có vấn đề về tâm lý, y còn phải đoán già đoán non!

Y làm sư tôn chỗ nào, bảo làm cha cũng không có ngoa!

Khó trách Lạc Băng Hà từng nói “Ta không có phụ thân, chỉ có sư tôn” như thế. Quá đúng. Ít nhất làm cha còn không cần dỗ sói con của mình đi ngủ!

Ngày đó vào khuya cuối thu chuyển đông, rừng trúc ngoài trúc xá lay động trong gió lạnh, khắp núi vang xào xạc.

Thẩm Thanh Thu ngủ không được say, điển tịch đọc chưa xong còn đặt bên gối, gió lạnh thổi qua cửa sổ, lật trang sách kêu loạt soạt.

Thẩm Thanh Thu mông lung tỉnh lại, nhìn thoáng qua cửa sổ chưa đóng kín, đang định dậy xuống giường, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ có tiếng vang, lập tức cảnh giác, nhổm người dậy.

Một lát sau, một bàn tay thon dài sờ soạng vói vào bệ cửa sổ, rất cẩn thận nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại cho y để gió lạnh không lùa vào.

Thẩm Thanh Thu: …

Không cần nghĩ cũng biết, là Lạc Băng Hà. Đứa nhỏ này bị y tóm được luyện công lúc nửa đêm vô số lần, dạy bao lần cũng không đổi, Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, xoay người xuống giường, vòng tới phòng nhỏ của Lạc Băng Hà.

Trong phòng có hơi thở trên người thiếu niên, trên giường lại không có ai, chỉ có một ánh nến lay động. Lúc đi qua kệ sách của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu nhìn lướt qua, thấy một quyển đã bị xé mất bìa thu hút ánh mắt.

Y không nhớ Lạc Băng Hà có sở thích phá sách, không tới mức đến bìa cũng phải xé đi chứ?

Lòng Thẩm Thanh Thu tò mò, rút quyển sách kia ra. Lật qua loa mấy cái, chỉ thấy tranh minh họa nội dung lòe loẹt, chẳng quen tí nào, đang định đọc thử, bên tai lại vang lên tiếng thở dốc nho nhỏ.

Thẩm Thanh Thu đặt sách xuống, thở nhẹ hơn đẩy cửa ra ngoài, lặng lẽ vòng ra sau sân Trúc Xá.

Lạc Băng Hà quay lưng về phía y, chỉ mặc một lớp trung y, khoanh chân ngồi trong gió lạnh băng. Từ góc độ của Thẩm Thanh Thu nhìn, bả vai Lạc Băng Hà thế mà hơi run lên.

Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng đi qua, Lạc Băng Hà lại chẳng nhận ra, hai mắt nhắm nghiền, cau mày, mặt hiện lên một tầng ửng đỏ dị thường.

Một lát sau, ửng hồng trên mặt Lạc Băng Hà rút đi, lộ ra chút tái nhợt. Mở mắt ra, đã thấy Thẩm Thanh Thu mặt vô biểu tình đứng ngay trước mặt, sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống đất, ấp a ấp úng gọi: “Sư, sư tôn!!”

Thẩm Thanh Thu xoay người: “Vào trong.”

Lạc Băng Hà do dự một lát, cúi đầu, vào trúc xá theo Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu đứng trước giường trúc, nói với Lạc Băng Hà: “Nằm xuống.”

Mặt Lạc Băng Hà nháy mắt lại đỏ lên, tay chân tựa như cũng không biết đặt ở đâu: “… Không, sư tôn, ta ta ta ta… Sư tôn hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút đi!”

Thẩm Thanh Thu lãnh đạm nói: “Luyện công không thuận lợi?”

Lạc Băng Hà không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Thanh Thu, lắp bắp nói: “Ta, đệ tử…”

Thẩm Thanh Thu nói: “Còn phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Hửm? Thật sự không cần mạng nữa à?”

Thẩm Thanh Thu càng nghĩ càng giận, thiếu chút nữa thì nói “Nếu ngươi dám tẩu hỏa nhập ma, vi sư cũng không cần ngươi nữa” ra để đe dọa, vừa thấy hốc mắt Lạc Băng Hà cũng đỏ lên, cả người thẹn tới mức hận không thể chết dí trên đất, không kịp nói ra, đã hạ giọng nói: “Nằm xuống đi, vi sư điều tức cho ngươi.”

Lạc Băng Hà lập tức ngoan ngoãn nằm lên giường, đôi mắt đen nhánh cẩn thận nhìn Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu cũng nằm xuống, vươn tay, ôm người ta vào trong lòng.

Lạc Băng Hà cảm thấy Thẩm Thanh Thu gác cằm lên đỉnh đầu mình, có bàn tay ấm áp dán lên lưng, chậm rãi vuốt ve, linh lực ôn hòa ổn định truyền tới, Lạc Băng Hà cứng đờ cả người, không thế ức chế mà cúi thấp đầu, thở hổn hển một hơi thật sâu.

Tay Thẩm Thanh Thu cứng lại: “Không thoải mái?”

Lạc Băng Hà chôn mặt trong khuỷu tay, rầu rĩ gian nan nói: “Không… Sư tôn, không, không có!”

Thẩm Thanh Thu ngậm miệng, vừa truyền linh lực điều tức cơ thể Lạc Băng Hà, vừa nghĩ xem phải làm sao mới uyển chuyển nói lại hiệu quả cho Lạc Băng Hà tư tưởng “Ngươi kỳ thật không cần phải nỗ lực tới vậy.”

Tên nhóc này cực cực khổ khổ nuôi suốt mười bảy năm, tâm tư lại cứ như đại cô nương, vừa tinh tế vừa không tiện nói nhiều, còn dễ bị tổn thương, Thẩm Thanh Thu thật sự sợ nói ra câu nào đó lại làm tổn thương trái tim Lạc thiếu nữ, lại phải khiến người ta trộm lấy khăn tay lau nước mắt mất.

Gió Bắc thổi qua, tiếng ngàn vạn lá trúc vang lên lọt qua khe cửa sổ vào trúc xá, nghe tới tất cả đều xao động, hiu hắt trong đêm đông hiu quạnh lại cố che giấu mọi chuyện.

Hầu kết Lạc Băng Hà khẽ động, mùi hương trên người Thẩm Thanh Thu che trời lấp đất đánh úp lại, không tự chủ được hít một hơi thật sâu, cả người cũng đột nhiên yên tĩnh hơn hẳn.

Thẩm Thanh Thu truyền linh lực, nhận ra thân thể thiếu niên ban đầu bị gió thổi tới lạnh như băng, có chút nóng tới đáng sợ.

Đây là có chuyện gì thế!?

Chẳng lẽ lúc nãy mình nghĩ đông nghĩ tây, tốn bao nhiêu công sức, lại làm người ta xảy ra chuyện luôn à!?

Nhiệt độ cơ thể thiếu niên trong lòng tựa như muốn thiêu cháy luôn, Thẩm Thanh Thu trái lo phải nghĩ không hiểu nổi, đột nhiên cảm thấy, cảnh tượng này có chút quen thuộc.

Câu nệ vô hạn, vô cùng khẩn trương, luống cuống tay chân, mất hết hình tượng nhảy vào hồ nước lạnh…

NẰM SÁTTTTTTTTTTTTTTTTTTT——

Đầu Thẩm Thanh Thu nổ uỳnh một tiếng, nhìn người ướt mồ hôi trong lòng, lập tức hận không thể băm nát đôi tay ôm lấy người ta này của mình.

Lòng Thẩm Thanh Thu hổ thẹn, nhưng buông tay không được, mà tiếp tục cũng không xong, đang rối rắm hết cả lên, Lạc Băng Hà đột nhiên mở miệng: “Sư tôn.”

Thẩm Thanh Thu căng da đầu nói: “Hử?”

“Đệ tử không hiểu chuyện, lại chọc sư tôn giận rồi.”

Thẩm Thanh Thu thất thần nói: “Ờm… Cũng không sao.”

Lạc Băng Hà rầu rĩ nói: “Đệ tử biết, tu luyện như vậy, hơi không chú ý sẽ xảy ra chuyện, nghiêm trọng thì tẩu hỏa nhập ma, công thể hao tổn nhiều.”

Hóa ra tự ngươi cũng biết à!

Ngươi là nhân vật chính kim thân không hỏng không sai, nhưng hào quang nhân vật chính cũng không phải dùng như vậy đâu!

Lạc Băng Hà chỉ lo nói tiếp phần mình: “Nhưng mà sư tôn, nếu như không làm vậy, đệ tử làm sao có thể mau chóng trở nên mạnh mẽ đây?”

Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi: “Ngươi trước mắt chỉ vì như vậy, sau có thể là đệ tử Thanh Tĩnh Phong ta? Giờ ngươi chẳng qua chỉ mới vào đời, chuyện xa quá, nghĩ nhiều vô ích.”

Lạc Băng Hà dừng một chút, mơ hồ cười nhạt: “Xa?”

Giọng Lạc Băng Hà nghe vào, có ẩn chút bi thương: “Sư tôn, chuyện đệ tử muốn thật sự quá xa, đệ tử cũng không nhận nổi. Sư tôn… Ta rất sợ.”

Tim Thẩm Thanh Thu run lên, cố gắng trấn định nói: “Sợ gì?”

Lạc Băng Hà quay lưng về phía y, thấp giọng nói: “Sợ thật sự tới một ngày kia rồi, thứ đệ tử muốn không thể có được, cũng… Cũng không giữ được người mình muốn. Không có gì hết.”

Thẩm Thanh Thu mạnh mẽ đè cảm xúc tràn lên xuống, gõ lên đầu hắn: “Ngươi ngày nào cũng nghĩ vớ vẩn gì thế? Được rồi, tĩnh tâm, ngưng thần.”

Lạc Băng Hà lầm bầm lầu bầu: “… Không có được, càng không xứng với.”

Thẩm Thanh Thu rốt cuộc không nằm nổi nữa, vừa muốn thu tay ngồi dậy, cổ tay lại bị giữ lấy mạnh mẽ. Sợ hết hồn cúi đầu xuống, ánh mắt Lạc Băng Hà sáng tới dọa người, ngữ khí lại như sắp khóc: “Sư tôn, nếu đệ tử không thể trở nên mạnh mẽ giống sư tôn, sư tôn định vĩnh viễn, vĩnh viễn không để đệ tử vào mắt như vậy mãi ư.”

Thẩm Thanh Thu cắn răng nói: “… Đừng nói nữa. Về phòng ngủ đi.”

Lạc Băng Hà rốt cuộc không nhịn được. Đột nhiên nhắm mắt lại, như đã hạ quyết tâm, dùng sức ấn cổ tay Thẩm Thanh Thu xuống bên gáy.

Thẩm Thanh Thu còn chưa phản ứng lại, người đã nặng trịch, Lạc Băng Hà đè y trên giường, giữa hai chân bị thứ vừa cứng vừa nóng đè lên.

Lông mi Lạc Băng Hà run rẩy không ngừng, cúi đầu, thật cẩn thận lại thành kính áp lên môi Thẩm Thanh Thu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.