Sau khi hai người đáp xuống đất, vừa thu hồi kiếm, đã thấy hai môn nhân trang phục giống nhau đến nghênh đón, cung kính thi lễ, đưa hai người vào hang động.
Trước bãi đất trống của cửa hang đá tuyệt địa, đã tập trung không ít đại biểu các môn phái từ lâu, đều là các tiền bối cao nhân thành danh nhiều năm hoặc đứng đầu một phái trong Tu Chân giới, Thẩm Thanh Thu nhìn qua một lượt, thấy không ít gương mặt quen thuộc.
Gật đầu chào hỏi mọi người xong, Thẩm Thanh Thu ngồi vào chỗ của mình, nhận trà môn nhân dâng lên. Mới vừa uống một ngụm, đã nghe người bên cạnh chậm rãi nói: “Thẩm tiên sư, đã lâu không gặp.”
Thấy vị này lần nữa, lòng Thẩm Thanh Thu không biết nên miêu tả thế nào.
Đang chậc chậc liên tục trong lòng, lão cung chủ nhìn y, gật đầu mỉm cười: “Thẩm tiên sư. Ta nghe Công Nghi nói, lần trước đệ tử Huyễn Hoa Cung gặp nạn ở Song Hồ Thành, được Thẩm tiên sư ra tay viện trợ, hôm nay cố ý tới đây cảm tạ.”
Thẩm Thanh Thu: “Chuyện nhỏ không tốn sức thôi, lão cung chủ khách khí rồi.”
Lão cung chủ nhấp một ngụm trà, cười như không cười nói: “Công Nghi sau khi trở về cứ nhắc mãi, Thẩm tiên sư làm người cao thượng chính nghĩa, rất coi trọng đệ tử dưới tòa, khiến hắn kính yêu không thôi, còn hỏi ta có thể chọn ngày để hắn tới Thanh Tĩnh Phong bái phỏng không. Vị đồ nhi này của ta, từ nhỏ đã ít nói hướng nội, ta lần đầu tiên nghe thấy hắn khen ngợi một vị tiền bối tới thế, có thể thấy được sự cao thượng của Thẩm tiên sư.”
Thẩm Thanh Thu thấy răng ê ê, cười ha hả.
Được rồi, lại đắc tội vị này thêm một chuyện.
Thẩm Thanh Thu rụt rè nói: “Năm đó Thẩm mỗ chẳng qua đúng lúc đưa đệ tử tới Song Hồ Thành rèn luyện mới thuận tay tương trợ mà thôi. Lão cung chủ dạy đồ đệ giỏi, Công Nghi công tử gặp chuyện cũng bình tĩnh đảm đương, Thẩm mộ cũng rất ngưỡng mộ.”
Lão cung chủ liếc y một cái, đột nhiên nói: “Nếu nói dạy đồ đệ giỏi, ta nghe nói thủ đồ Lạc Băng Hà dưới tòa Thẩm phong chủ, thiên tư kinh tài tuyệt diễm, hành sự giỏi giang ổn thỏa, đây mới là dáng vẻ có thể gánh việc lớn.” Ngữ khí thay đổi, ánh mắt đặt trên người Thẩm Thanh Thu, ý vị thâm trường nói, “So sánh thì, Công Nghi hắn chỉ tu vi không tồi, tâm tư lại quá mức đơn thuần, người thế này hiểu chuyện lại không có chút kinh nghiệm, bảo ta sau này sao có thể yên tâm giao Huyễn Hoa Cung cho hắn được.”
Thẩm Thanh Thu nghe mà lòng yên lặng dựng ngón giữa, cười gượng hai tiếng, nói: “Công Nghi công tử còn trẻ.”
Thấy vị trí trống của đại biểu các phái dần đông đủ, lão cung chủ cũng không đáp Thẩm Thanh Thu nữa, nghiêm túc hơn, đứng dậy đi tới giữa sân, cao giọng lặp lại chuyện xét duyệt.
Huyễn Hoa Cung dù sao cũng là phái góp nhiều tiền của nhất, chuyện xét duyệt do lão cung chủ làm chủ, cũng không có gì đáng trách.
Thượng Thanh Hoa từ sau khi ngồi xuống đã thất thần, Thẩm Thanh Thu dùng chiết phiến chọc hắn, thò lại gần thấp giọng hỏi: “Mạc Bắc Quân nói gì với ngươi?”
Thượng Thanh Hoa nhún vai: “Dưa leo huynh, thứ trong sách viết, huynh không cần cố tình hỏi rõ.”
Thẩm Thanh Thu cảnh cáo nói: “Ngươi đừng có xằng bậy. Ít nhất đừng quá phận.”
Thượng Thanh Hoa chớp chớp mắt: “Yên tâm, chỉ là mấy con ma vật hung hãn tí thôi, Băng Ca nhất định xử đẹp.”
Ma vật trong tuyệt cốc tạm thời bị linh trận khống chế, đợi đến Tiên Minh Đại Hội sẽ thả cả ra, để đệ tử các phái săn giết. Mọi người đến hang động kiểm tra ma vật có phù hợp tiêu chuẩn hay không, Thượng Thanh Hoa lẫn trong đám đó, làm bộ làm tịch hoảng loạn, đã không thấy bóng dáng.
Lòng Thẩm Thanh Thu rõ như gương sáng, cũng chẳng đi tìm. Nói thật, giờ tâm tình y như đi dạo vườn bách thú, bình thường những thứ về giống loài ma giới y nghiên cứu tỉ mỉ trong sách, y thuộc như lòng bàn tay, giờ đều xếp trước mắt, còn cẩn thận quan sát, làm người yêu thích cuồng nhiệt của hệt thống ma vật, rất hiếm khi không quan tâm tới.
Hứng thú bừng bừng đi quanh một vòng, Thẩm Thanh Thu vòng xuống dưới cự mộc che trời, thấy một cái đầu trơn nhẵn chói lòa, lập tức dừng bước chân, nói với người kia: “Vô Trần đại sư.”
Vô Trần đại sư hiền hòa, không khác trong ấn tượng của Thẩm Thanh Thu là bao. Thấy Thẩm Thanh Thu, chắp tay trước ngực chào hỏi, cười nói: “Thẩm phong chủ.”
Thẩm Thanh Thu mỉm cười: “Vô Trần đại sư tự mình tới à.”
Vô Trần nói: “Kết giới Tiên Minh Đại Hội, toàn quyền phụ trách của Chiêu Hoa Tự. Nhận thù vinh này, sư huynh mấy nay dốc lòng dốc sức, xét duyệt tuyệt địa cốc, ta thay huynh ấy tới.”
Hai người sóng vai đi dưới rừng rậm, nói chuyện phiếm vài câu, Thẩm Thanh Thu cười nói: “Trà của Vô Trần đại sư, Thẩm mỗ may mắn được nếm thử ở chỗ chưởng môn sư huynh, đúng là trà ngon.”
Vô Trần “A di đà Phật” một tiếng, khiếm tốn nói: “Thẩm phong chủ quá lời. Lão nạp thanh tu nhiều năm, thỉnh thoảng quan tâm trà đạo, nếu Thẩm phong chủ không chê, trà mới thu hoạch năm sau, lão nạp sẽ tặng Thẩm phong chủ một chút.”
Lòng Thẩm Thanh Thu hơi động, lay lay chiết phiến, cười nói: “Vô Trần đại sư thanh tu Phật môn, Thẩm mỗ cũng rất ngưỡng mộ, sau này định tới bái phỏng, cùng đại sư thưởng trà.”
Vô Trần chắp tay trước ngực, vui vẻ nói: “Vậy thì quá tốt rồi. Có thể cùng Thẩm phong chủ nói chuyện, lão nạp rất vui mừng.”
Ở lại tuyệt địa cốc ba bốn ngày, người phụ trách sau khi kiểm kê xét duyệt ma vật xong, mọi người lục tục rời khỏi tuyệt địa cốc, cuối cùng Chiêu Hoa Tự tạo một lưới kết giới rất lớn, bao phủ hoàn toàn vùng núi rậm rạp sâu thẳm.
Thượng Thanh Hoa ở lại hai ngày đã không thấy bóng dáng, giờ làm bộ làm tịch lẻn tới cạnh Thẩm Thanh Thu, vẻ mặt nghiêm túc cùng mọi người nhìn kết giới chậm rãi phủ xuống.
Trên đường về, Thẩm Thanh Thu ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, Thượng Thanh Hoa đánh xe phía trước đột nhiên vươn tay vén mành xe, búng tay trước mặt y một cái.
“…” Thẩm Thanh Thu: “Giề?”
Thượng Thanh Hoa nói ngoài xe: “Ngại quá à dưa huynh, huynh một đường chẳng nói mấy câu, ta xác nhận lại xem huynh còn sống không.”
Thẩm Thanh Thu xem thường liếc xéo qua: “Giờ còn ổn. Về thì chưa chắc.”
Trước đó từ chối đi cùng Lạc Băng Hà, y từng nói với Lạc Băng Hà, tới tuyệt địa cốc hai ngày có thể về, không ngờ xét duyệt từ lớn tới nhỏ, thế mà thời gian tốn gấp đôi. Chuyện này sẽ khiến Lạc Băng Hà càng cảm thấy mình cố tình lảng tránh hắn, trái tim thủy tinh không biết sẽ vỡ thành dạng gì nữa.
Tưởng tượng tới Lạc Băng Hà hốc mắt hồng nhạt, dáng vẻ cực kỳ đáng thương nhìn y, lòng Thẩm Thanh Thu đau đớn lợi hại, cha đẻ Thượng Thanh Hoa viết ra cốt truyện đau trứng này mặt mày khả ố, chiết phiến trong tay lay nhẹ, hận không thể ném văng Máy Bay xa ba thước.
Thượng Thanh Hoa hồn nhiên không biết suy nghĩ của Thẩm Thanh Thu, xe ngựa vòng qua ngoài sơn môn Thương Khung Sơn, Thượng Thanh Hoa ghì dây cương, nói rất trí lí: “Dưa huynh, ta nghĩ tới nghĩ lui, huynh hay là dứt khoát nói chân tướng cho Băng Ca đi. Tuy rằng sau khi để nhân vật chính biết cốt truyện này, sẽ ảnh hưởng tới lý thuyết nghịch tập đánh tới sướng trong quyển sách của ta, nhưng mà thân xuyên thành pháo hôi, việc đã đến nước này, hết thảy đều là mây bay, hai chúng ta chi bằng ngẫm lại, làm sao trải qua tháng ngày sau này an nhàn.”
Thẩm Thanh Thu hơi sửng sốt, khó mà tin nổi: “Nói thế là sao? Nói cho hắn thế giới này làm từ giấy, sư tôn bị đoạt xá, còn hắn chỉ cần đánh quái thoải mái trở về nhất định có thể cầm đuốc đứng trên đỉnh cao nhân sinh? Hắn tin chắc?”