Thượng Thanh Hoa đứng trong rừng trúc Thanh Tĩnh Phong xào xạc, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Mấy hôm trước, Thẩm Thanh Thu gửi phong linh tin cho hắn, bảo hắn hôm nay tới Thanh Tĩnh Phong, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Xuất phát từ lòng lo lắng cho sự an toàn của bản thân, Thượng Thanh Hoa muốn từ chối theo bản năng. Bởi vì chẳng ai nói trước được, hôm đó Thẩm Thanh Thu không đánh hắn, đó là vì chưa vực dậy tinh thần, giờ đã qua một tháng, Thẩm Thanh Thu đã ổn định lại tinh thần, giờ muốn “thân thiết đàm đạo” với hắn, bắt đầu tính sổ.
Ôm tâm trạng ngũ vị tạp trần, Thượng Thanh Hoa do dự mấy ngày, cuối cùng cũng mang lòng bi tráng mà tới.
Không ngờ, người khác tới, Thẩm Thanh Thu lại không ở.
Đệ tử dẫn đường cho hắn lộ vẻ có lỗi: “Thượng sư thúc, mấy hôm trước sư tôn tới Chiêu Hoa Tự nghe Vô Trần đại sư giảng đạo Phật, đến giờ vẫn chưa về. Có điều sư tôn bảo trong hôm nay sẽ về thôi, không bằng Thượng sư thúc vào trúc xá ngồi đợi nhé?”
Chiêu Hoa Tự? Vô Trần đại sư?? Giảng đạo Phật???
Biểu tình trên mặt Thượng Thanh Hoa cứng đờ một lát.
Dưa huynh à… Huynh thật sự… Cho dù vậy… Cũng không tới mức đó chứ!
Khí phách huynh đơn phương độc mã chửi suốt mấy trăm lầu truyện của ta đâu rồi!!??
Khí khái mà huynh một bên vote bá vương một bên mắng mười ngàn từ đâu!!???
Chẳng qua là thương lượng thất bại với Băng ca thôi mà!! Hết thảy vẫn có thể nói chuyện chứ!!!
Sao lòng lại nghĩ quẩn như thế!!!
Làm ta quá thất vọng rồi!
Thượng Thanh Hoa thử hỏi tên đệ tử kia: “Chuyện này, sư điệt ta hỏi chút nhé, sư tôn các ngươi… Gần đây tinh thần tâm trạng thế nào? Lạc sư huynh của các ngươi gặp nạn, y bị đả kích, chuyện này có thể hiểu được. Nhưng hẳn là không tới mức…”
Nhốt hai chữ “Xuất gia” kia lại, Thượng Thanh Hoa nghe đệ tử kia nói: “Hồi sư thúc, sư tôn một tháng qua vẫn luôn không vui vẻ, hôm trước có Công Nghi sư huynh của Huyễn Hoa Cung tới, sư tôn mới cười được một chút… Có lẽ là nhớ tới Lạc sư huynh.” Lại nói: “Nếu Thượng sư thúc đừng phiền lòng, thời gian này, sư tôn thường xuyên tới Chiêu Hoa Tự phẩm trà với Vô Trần đại sư, chưởng môn sư bá và Liễu sư thúc cũng có tới mấy lần, đều không gặp được người.”
Thượng Thanh Hoa: “Huyễn Hoa Cung? Đưa linh thạch?”
Đệ tử kia gật gật đầu, mắt sáng ngời: “Đúng thế, ta lần đầu tiên thấy nhiều linh thạch như thế. Tiếc là sư tôn một viên cũng không muốn giữ lại, chia toàn bộ cho các phong ở Thương Khung Sơn.”
Thượng Thanh Hoa nói: “Chờ chút. Hình như An Định Phong không được nhận?”
Đệ tử kia nói: “Sư tôn nói, An Định Phong vốn quản lý tiền tài và vật tư, cũng có quyền đưa gửi như chưởng môn sư bá, mấy thứ này căn bản không thiếu, không cần làm việc thừa thãi. Còn lại mười phong, vừa đủ mỗi phong một ngàn linh thạch… Sư thúc, ngài không sao chứ?”
Lòng Thượng Thanh Hoa không ngừng bi phẫn.
Đây là thứ logic gì?
Giữ hộ người khác chứ có phải của mình đâu mà có!!!
Nói trắng ra, Thẩm Thanh Thu không phải không biết đạo lý này, thằng nhãi ấy căn bản không định cho hắn.
Thượng Thanh Hoa thề, nếu hắn mà còn bàn phím trong tay, nhất định sẽ suy xét về việc thực hiện theo đống bình luận “Cầu thiến Thẩm Thanh Thu” của mọi người kia.
Ngồi trong trúc xá chán, Thượng Thanh Hoa mở cửa ra ngoài, vòng quanh rừng trúc một lát, đột nhiên nghe thấy trong rừng trúc có tiếng nói chuyện loáng thoáng. Cẩn thận nghe, liền nhận ra, hình như là hai đệ tử bảo bối một nam một nữ kia của Thẩm Thanh Thu.
Ninh Anh Anh và Minh Phàm một trái một phải, đang cho quái lông ngắn nhai trúc răng rắc, một người ngồi xổm cho ăn, một người ở cạnh giúp cầm trúc. Nhưng nội dung đối thoại, lại không hài hoà với cảnh này.
Ninh Anh Anh ngồi xổm trước mặt quái lông ngắn, xoa xoa đầu nó, lời lại nói với Minh Phàm: “Huynh đi theo ta suốt làm gì?”
Minh Phàm nói: “Tiểu sư muội, muội nói chuyện với ta mấy câu đi, đừng nhịn mãi như thế, muội làm ta lo lắng đấy…”
Ninh Anh Anh chống tay, không chịu quay mặt qua: “Ai cần huynh quan tâm! Huynh tránh ra!”
Thượng Thanh Hoa chậc chậc chậc chậc.
Hắn viết hai nhân vật này, có một thiếu nữ ngốc nghếch cho không nam chính với tình yêu vô hạn, còn một đại đệ tử pháo hôi IQ thấp tẹt tính cách hỏng bét kiêm luôn tùy tùng của phản diện. Hai người này vốn là thanh mai trúc mã, đáng tiếc sau khi nam chính Lạc Băng Hà hào quang chói mù mắt lên sàn, cơ bản chỉ còn lại như trước mắt thôi.
Thượng Thanh Hoa thấy cũng không trách, trong lòng thầm thắp cho Minh Phàm một ngọn nến, chuẩn bị rời đi, lại nghe Minh Phàm mềm giọng nói: “Tiểu sư muội, hôm ấy ta không nên nặng lời với muội. Ta đền tội với muội, đừng giận nữa, được không?”
Ninh Anh Anh bảo: “Ta giận cái gì? Sư huynh huynh nói chuyện kỳ quái thế.”
Minh Phàm ngồi xuống với nàng, cẩn thận nói: “Từ khi tiểu tử Lạc Băng Hà kia… Ngã xuống, ta thấy muội ngày nào cũng rơi nước mắt, còn trộm một mình tới cho quái lông ngắn hắn tự nuôi lớn ăn, còn không gọi ta nữa. Tiểu sư muội, ta, ta sợ muội… Muội vốn dĩ đã bảo với ta, sau này không nhớ tới tiểu tử kia nữa rồi.”
Ninh Anh Anh bật dậy, cắn răng dậm chân nói: “A Lạc là sư đệ ta! Giờ đệ ấy không còn nữa, ta chẳng lẽ không thể khóc vì đệ ấy chắc? Đại sư huynh huynh luôn không nói đạo lý như thế!” Nàng day day mũi, hốc mắt lại đỏ: “Lòng ta rất lo lắng cho sư tôn. Người thương tâm vì A Lạc, ta cũng đau lòng vì người… Sao huynh không hiểu ta nghĩ gì chứ.”
Minh Phàm vội nắm tay nàng, bảo đảm nhiều lần: “Ta giờ hiểu rồi! Tiểu sư muội, là sư huynh sai rồi. Sau này muội muốn khóc, không cần khóc với quái lông ngắn. Dù sao nó cũng không hiểu. Muội muốn khóc, thì khóc với sư huynh đi.”
Ninh Anh Anh liếc hắn một cái, bật cười, nín khóc mỉm cười.
Minh Phàm cúi đầu nói: “Tiểu sư muội, ta sợ lòng muội còn nhớ tới tiểu tử kia. Ta không đọ lại hắn, nhưng mà xếp hạng Tiên Minh Đại Hội lần này, cũng có tên ta…”
Ninh Anh Anh đột nhiên đỏ mặt, lại ngồi xổm xuống lần nữa, đưa cây trúc tới bên miệng quái lông ngắn, nhỏ giọng nói: “Minh Phàm sư huynh, ta quả nhiên ghét huynh nhất. Huynh… Huynh coi ta thành ai chứ.”
Thượng Thanh Hoa núp đằng sau: “…”
Băng ca à, sao ngài lại tới nông nỗi này rồi!
Hậu cung ta sắp xếp cho ngài, trong lòng ngài lại chỉ có mỗi sư tôn, không quan tâm cũng hiểu được, nhưng cũng không tới mức để đối thủ hồi thiếu niên của ngài nhanh chân đến trước chứ!
Mị lực nam chính của ngài đâu??? Hào quang chói mắt trăm phần trăm của ngài đâu?!
Đang thổn thức cảm thán, đột nhiên có người gõ lên vai một cái.
Cả người Thượng Thanh Hoa cứng đờ, đột nhiên quay đầu lại, Thẩm Thanh Thu thuận thế mở chiết phiến ra: “Máy bay đại đại, hứng thú không tệ đấy, xem gì đó.”
Thượng Thanh Hoa vươn tay đẩy khỏi rừng trúc, nói mấy thứ khi nãy nghĩ trong lòng, Thẩm Thanh Thu kỳ quái nói: “Băng Ca không để ý, chẳng lẽ không cho người khác tán? Đi thôi, tới trúc xá uống trà.”
Hai người cùng vào trúc xá, Thượng Thanh Hoa nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Thu cẩn thận, thế mà còn khá tốt. Thấy Thẩm Thanh Thu thản nhiên châm trà cho hắn, Thượng Thanh Hoa cầm ấm trà: “Dưa huynh, huynh ổn không thế?”
Thượng Thanh Hoa nói: “Thẩm đại đại, ta nhất định phải nói ra, nói tình hình thực sự cho Băng ca, ta cũng bất đắc dĩ, ta…”
Thẩm Thanh Thu mặt vô biểu tình cắt ngang: “Ta không trách ngươi. Chuyện này, vốn dĩ hẳn phải do ta nói cho hắn.”
Thượng Thanh Hoa: “Huynh nghĩ thế thật?”
Thẩm Thanh Thu không đáp, nói: “Ngươi xong chuyện An Định Phong chưa?”
Thượng Thanh Hoa buông tay: “Làm gì có thời gian, An Định Phong làm gì rảnh như huynh đâu?”
Thẩm Thanh Thu gật đầu tán thành: “Thế không vội, ta xin chưởng môn sư huynh cho ngươi nghỉ ngơi, thế nào?”
Thượng Thanh Hoa cảnh giác nhìn y, hồi lâu sau kinh hãi: “Đù má! Dưa huynh, ngàn vạn lần đừng làm thế. Ta thừa nhận ta đã làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng đó là do hệ thống ép buộc, ta còn cố gắng làm người tốt mà. Ít nhất cũng chưa muốn bị chưởng môn sư huynh thanh lý môn hộ đâu.”
“…” Thẩm Thanh Thu nói: “Ta bảo, ngươi có muốn ra ngoài giải sầu không? Hai ta cùng đi.”
Nửa ngày sau, ngoài sơn môn Thanh Tĩnh Phong, Thượng Thanh Hoa nâng roi ngựa lên: “Ta còn nghi ngờ huynh đưa ta ra ngoài làm gì, chẳng qua chỉ là tìm người đánh xe cho huynh.”
Thẩm Thanh Thu ném một bình sức xanh biếc cho hắn: “Cầm đi.”
Thượng Thanh Hoa vươn tay nhận lấy: “Đây là gì?”
Thẩm Thanh Thu nói: “Linh dược thắng được ở Tiên Minh Đại Hội, thương nặng thương nghe, bôi chút là được, không để lại sẹo, đáng giá hơn linh thạch. Thấy ngươi ngày bị Mạc Bắc Quân ngày đánh ba bữa, quả thật nên đồng tình.”
Thẩm Thanh Thu nói: “Bạch Lộ trên rừng Bạch Lộ. Có ấn tượng không?”
Thượng Thanh Hoa nghĩ một hồi: “Theo giả thiết của ta, quả thực không nhiều ấn tượng. Nhưng ta nhớ mang máng huynh kể chuyện đời trước của huynh cho ta, có nhắc tới nay này… Đệt, huynh muốn ta đưa huynh đi lấy Nhật Nguyệt Hoa Lộ Thủy? Thứ kia giờ còn ích gì với huynh?”
Thẩm Thanh Thu: “… Nhật Nguyệt Hoa Chi Lộ. Là giả thiết của mình, thì ít ra phải nhớ rõ tên chứ, mất mặt thế. Nói với ta thì vô dụng, với người khác thì chưa chắc.”
Y cũng không ngồi trong xe, mà cùng ngồi ở nơi đánh xe với Thượng Thanh Hoa, một đường, nghỉ mấy lần, rốt cuộc buổi trưa ngày thứ ba, thấy khu rừng linh khí dư thừa.
Thượng Thanh Hoa nói: “Dưa huynh, ta vừa xem bản đồ, sao cảm thấy nơi này thuộc Huyễn Hoa Cung thế, ít nhất là sườn bên kia. Trước đó huynh mới cướp tiền của Huyễn Hoa Cung nhiều thế, lão cung chủ nhất định ghét huynh lắm, chúng ta còn cả gan tới trộm dưa trên đất người ta, không ổn đâu đấy?”
Thẩm Thanh Thu cười mà không nói, đi tới dưới đại thụ che trời, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, một linh âm chú được gửi đi, phát ra một tiếng vang du dương.
Một lát sau, một thiếu niên bạch y đĩnh bạt đi ra từ rừng sâu, ôm kiếm thi lễ với Thẩm Thanh Thu: “Thẩm tiền bối.”