Độ Xuân Sơn

Chương 55



Thẩm Thanh Thu cũng gật đầu với hắn: “Công Nghi công tử.”

Công Nghi Tiêu lại hành lễ với Thượng Thanh Hoa phía sau y, nói: “Nhị vị tiền bối xin mời theo ta, ở đây có pháp trận của phái ta, nếu đi không cẩn thận, có thể sẽ lạc đường.”

Thượng Thanh Hoa bị Thẩm Thanh Thu đuổi vào trong xe, xoa xoa bả vai đánh xe tới mỏi nhừ, vén một góc màn xe lên, nói với Công Nghi Tiêu nhận roi ngựa đằng trước: “Này, Công Nghi thiếu hiệp ơi, có một vấn đề ta muốn hỏi ngươi. Thẩm tiền bối của ngươi đã cho ngươi uống mê hồn canh gì rồi? Ngươi tới dẫn đường cho bọn ta, sư phụ nhà ngươi có biết không?”

Công Nghi Tiêu đáp: “Thượng tiền bối, rừng Bạch Lộ cũng không phải địa phận của Huyễn Hoa Cung, chẳng qua chỉ là tiếp giáp, nên chẳng có môn phái nào canh chừng cả, Huyễn Hoa Cung mới giúp canh giữ thôi. Hai vị tiền bối có chuyện phải tới đây, ta quen thuộc nơi này, Thẩm tiền bối đã mở miệng, đương nhiên sẽ cố hết sức lực non yếu.”

Lòng Thẩm Thanh Thu ha hả.

“Giúp canh giữ” này, ngụ ý chính là coi nơi này thành địa bàn của mình luôn, Huyễn Hoa Cung lắm tiền lắm thế, ai dám ý kiến? Rừng Bạch Lộ linh khí dồi dào, lời từ nó, nhất định đều vào túi của Huyễn Hoa Cung cả thôi.

Cũng chỉ có mỗi ngốc bạch ngọt như Công Nghi Tiêu, mới tin cách nói này của môn phái nhà mình.

Thẩm Thanh Thu không thay đổi chỗ ngồi, thành ra ngồi song song trước xe ngựa cùng Công Nghi Tiêu, thuận miệng hàn huyên với hắn mấy câu, làm bộ không để ý lắm: “Công Nghi công tử, ta nhớ mấy năm trước ở Song Hồ Thành, vị Thu cô nương đi cùng các ngươi kia, giờ sao rồi? Đương nhiên, nếu không tiện nói ra, cũng không sao đâu.”

Công Nghi Tiêu suy tư một chút, đáp: “Cũng không phải có gì không tiện nói cho Thẩm tiền bối, chỉ là có chút kỳ lạ. Thu cô nương sau ngày ấy, hôn mê bất tỉnh hơn ba ngày, chúng ta cho rằng nàng sợ hãi, đưa nàng tới khách điếm, các sư muội sư tỷ thay phiên nhau chăm sóc. Tới đêm ngày thứ tư, nàng đột nhiên tỉnh lại, nhưng có chút… Không đúng lắm.”

“Không đúng lắm?”

Công Nghi Tiêu chậm rãi gật đầu: “Nàng vừa tỉnh đã gào lên khóc lớn, luôn không ngừng nhắc đi nhắc lại “Không phải ta sai”, còn có mấy lời lẽ hỗn loạn không ai hiểu nổi. Sư muội chăm sóc nàng muốn đè nàng lại, còn bị nàng làm bị thương. Thu cô nương đả thương sư muội, đã mở cửa sổ chạy mất, vừa khóc vừa chạy xa, từ đó không còn tin tức… Khi đó mọi người đều đang nghỉ ngơi, lúc phản ứng lại, đã không còn thấy bóng dáng nàng.”

Thẩm Thanh Thu khẽ nhíu mày, dù thế nào cũng cảm thấy, trạng thái này của Thu Hải Đường, thế mà rất giống lần ở Thánh Lăng đời trước.

Đang định hỏi rõ, đột nhiên thấy Công Nghi Tiêu nhìn y, biểu tình trên mặt muốn nói lại thôi, trước sau do dự không hề mở miệng.

Thẩm Thanh Thu: “Công Nghi công tử?”

Công Nghi Tiêu như hạ quyết tâm, nói: “Thẩm tiền bối, từ sau khi Thu cô nương tới Huyễn Hoa Cung, gia sư đã từng… Hỏi ta mấy chuyện. Sau này tiền bối, xin hãy cẩn thận.”

Thẩm Thanh Thu ngẩn người, một lát sau lòng sáng như tuyết, bình tĩnh cười: “Ta đoán sư phụ ngươi, nhất định có nói mấy thứ về ta rồi.”

Công Nghi Tiêu nói: “Ta tin Thẩm tiền bối.”

Thẩm Thanh Thu đùa hắn: “Ngươi tin ta, chứ không phải tin sư phụ ngươi à?”

Công Nghi Tiêu trầm mặc, lộ ra biểu tình có hơi sầu lo phiền nhiễu, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Sư phụ người già rồi, dù sao cũng có ân nuôi dạy ta…” Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức ngậm lại, không nói thêm nhiều.

Thẩm Thanh Thu thở dài.

Ầy. Nhà ai cũng có cách nghĩ riêng của họ.

Nhớ lại biến cố ở Kim Lan Thành đời trước, lão cung chủ khăng khăng cho rằng y là tên cặn bã, gây đủ mọi chuyện, khiến y trở thành kẻ bị mọi người chỉ trích, nhưng chỉ có mỗi Công Nghi Tiêu, vẫn nguyện ý tin y là người phẩm chất cao khiết.

Nói cách khác, Công Nghi Tiêu cũng không tin những tội danh gán cho y, cho dù là chính sư phụ mình đứng ra làm chứng.

Khi đó Thẩm Thanh Thu cũng thấy lạ, tuy rằng không biết sự tôn kính của Công Nghi Tiêu dành cho y từ đâu ra, nhưng với cái kiểu đồ đệ tin tưởng sư phụ tuyệt đối ở Tu Chân giới, Công Nghi Tiêu không chỉ lựa chọn tin tưởng y, mà còn giúp y chạy trốn, hành động này, kỳ thật tương đương với đối đầu cùng sư phụ mình.

Lão cung chủ không phải loại người gì tốt, điểm này chắc chắn khỏi phải nói. Công Nghi Tiêu thân là đồ đệ tâm phúc nhất của lão, đương nhiên sẽ làm việc giúp lão thường xuyên, trong đó không chừng cũng đã thấy một số chuyện không thể biết tới. Cho dù lão cung chủ giữ gìn danh dự chính phái với mọi người, nhất định sẽ che dấu cẩn thận, hoặc là không nói cho Công Nghi Tiêu sự thật, nhưng Công Nghi Tiêu ở cạnh lão nhiều năm, nếu không nhìn ra chút manh mối, vậy không phải ngốc bạch ngọt nữa, mà là ngu luôn rồi.

Thẩm Thanh Thu nhìn hắn lâm vào trầm mặc, đang chuẩn bị chuyển đề tài, đột nhiên nghe thấy Thượng Thanh Hoa dựa bên cửa sổ ngắm cảnh cắn hạt dưa kêu lên sợ hãi: “Đù má cái gì kia!!!”

Công Nghi Tiêu phản ứng cực nhanh, lập tức ngưng thần rút kiếm, bị Thẩm Thanh Thu nhẹ nhàng ấn về.

Thẩm Thanh Thu quay đầu vén rèm xe: “Ngươi kêu cái quỷ gì?”

Thượng Thanh Hoa vươn một tay ra, siết chặt cánh tay y: “Rắn! Rắn to lắm á! Là xà nhân!!! Đệt!! Vừa bò ngang qua bánh xe luôn!!”

Thẩm Thanh Thu rút tay ra, vỗ vỗ trấn an hắn hai cái, “Ngoan, chỉ là yêu quái thôi mà, ngươi kém hiểu biết thế. Ngồi yên đây cắn dưa phần ngươi đi.”

Công Nghi Tiêu nhíu mày lẩm bẩm: “Cự xà… Nhân?”

Thẩm Thanh Thu hỏi: “Sao thế? Ngươi từng nghe qua ma vật này rồi à?”

Công Nghi Tiêu nói: “Cũng chưa từng nghe qua. Chỉ là rừng Bạch Lộ có ma vật, việc này vẫn nên cẩn thận chút, tránh để làm bá tánh vô tội vùng lân cận bị thương.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Nếu chưa từng nghe qua thì thôi, dù sao nó cũng chưa từng làm hại ai cả. Nếu nó chưa làm gì ác, Công Nghi công tử cũng phải giết nó ư?”

Công Nghi Tiêu chần chờ nói: “Nhưng dù sao cũng là ma vật…”

Thẩm Thanh Thu nói: “Rừng Bạch Lộ dồi dào linh khí, ta đoán nó không chừng gặp khó khăn gì, muốn mượn rừng Bạch Lộ sống tạm bợ yên ổn thôi. Hoặc là cần mượn nơi đây tu luyện. Nó an phận sống, cũng đâu có gì sai.”

Công Nghi Tiêu ngẫm thử, gật đầu nói: “Tiền bối nói đúng.”

Rừng Bạch Lộ quanh co nhỏ hẹp, lúc đầu còn có đường đi, càng về sau, xe ngựa càng khó di chuyển, ba người xuống xe đi bộ, Thẩm Thanh Thu đi tuốt đằng trước dẫn đường, không lâu sau đã thấy một hang động quen thuộc.

Thượng Thanh Hoa nhìn cửa động tối om, quyết đoán nghiêm nghị nói: “Nãy gặp con xà quái kia, nói không chừng vẫn luôn đi theo chúng ta, chờ khi chúng ta vào trong khó hành động, lặng lẽ đánh lén. Thẩm sư huynh, Công Nghi thiếu hiệp, vì suy xét cho đại cục, ta quyết định ở cửa động bảo vệ, tránh thứ kia đánh lén từ sau.”

Công Nghi Tiêu gật đầu, Thẩm Thanh Thu cạn lời một lát, lướt qua Thượng Thanh Hoa, hô: “Công Nghi công tử, ta đi thôi. Vào động phải cẩn trọng gấp bội, tránh bị đánh lén sau lưng.”

Công Nghi Tiêu “A” lên một tiếng, nói: “Không phải có Thượng tiền bối ở ngoài rồi ư?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Ngươi nghe ta là được rồi.”

Có Thượng Thanh Hoa mới không an tâm đấy!

Ha hả. Đừng nói cản trở ma vật, tới lúc thật sự có ma vật tới, Thượng Thanh Hoa không nằm giả chết, thì cũng mở cửa đón khách, phát huy vượt xa người thường luôn!

Thẩm Thanh Thu với Công Nghi Tiêu một trước một sau, đi vào trong động, Công Nghi Tiêu nói: “Tiền bối, không bằng để ta lên mở đường đi.”

Thẩm Thanh Thu cũng không chối từ, gật đầu, hai người đổi vị trí. Lúc đi tới chỗ rẽ, thân ảnh Công Nghi Tiêu biến mất, Thẩm Thanh Thu dừng bước chân lại, chậm rãi cúi đầu, nhìn cái đuôi quấn trên chân mình tái nhợt mềm như bông.

Thẩm Thanh Thu trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Ngươi theo ta một đường, có gì muốn nói à?”

Thân thể nửa người nửa rắn giấu trong bóng tối, miệng phát ra tiếng xì xì, có hơi vội vàng. Như biết Thẩm Thanh Thu nghe không hiểu nó nói, liều mạng mở to hai mắt, như muốn để gì đó bay ra từ ánh mắt.

Thẩm Thanh Thu có loại cảm giác nói không nên lời.

Đối với Trúc Chi Lang, y vẫn luôn ôm một loại tâm tái phức tạp. Giống như trước kia có người một hai phải đối tốt với ngươi, nhưng vẫn đào đủ loại hố trên đường ngươi đi. Sau khi để ngươi lọt hố, còn thành khẩn nói với ngươi, phía trước quá nguy hiển, vẫn nên ngoan ngoãn ngồi dưới hố đi. Lại còn không thể giận nổi, khiến người ta nghẹn cục tức trong lòng.

Nhưng sau khi Trúc Chi Lang chết, lòng Thẩm Thanh Thu vẫn có chút buồn bã và mất mát. Chính là nghĩ, nếu như tất cả đều có thể sống sót thì tốt rồi.

Thẩm Thanh Thu hạ giọng, nói: “Sao ngươi biết ta sẽ giúp ngươi?”

Xà nhân vẫn không phản ứng, chỉ mở to đôi mắt trong veo nhìn y.

Cũng đúng, hình thái hiện tại của Trúc Chi Lang không thể gặp ánh mặt trời, hang động này có lẽ quả thật xưa nay chưa ai từng đến, đúng là khó lắm mới gặp được người, cho dù là tốt hay xấu, vẫn muốn thử được ăn cả ngã về không, còn tốt hơn ở đây năm này qua năm nọ giương mắt nhìn mãi.

Chỉ là không biết tại sao Trúc Chi Lang phát hiện ra nơi này, lại biết nơi này có Hoa Chi Lộ kỳ hiệu.

Giọng Công Nghi Tiêu phía trước truyền tới: “Thẩm tiền bối? Ngài không theo kịp ạ?”

Thẩm Thanh Thu cúi người nói nhỏ: “Nếu ngươi đã theo ta một đường, vậy thì nhớ phải theo sát, đừng có bò lung tung khắp nơi đấy.”

Ánh mắt Trúc Chi Lang vụt lên tia sáng kỳ dị, yên lặng dán sát vào vách đá đen ướt át, ẩn mình đi.

Thẩm Thanh Thu cũng cất bước, đưa Công Nghi Tiêu tới trung tâm hang đá. Không lâu sau thấy một hồ nước trong veo phủ sương, giữa hồ được ánh nắng chiếu rọi nhiều năm, trên đó mọc những mầm tiên linh trắng tuyết nho nhỏ.

Công Nghi Tiêu ngơ ngác nhìn một lúc lâu, quay đầu nói: “Đây là nơi tiền bối muốn tìm ư?”

Thẩm Thanh Thu nói: “Đúng thế. Công Nghi công tử, mong người giúp đỡ một chút.”

Công Nghi Tiêu hiểu ý: “Tránh để tiền bối ướt y phục, ta giúp tiền bối hái cho.”

Nói xong đeo kiếm bên hông, đi xuống hồ nước. Chỉ cảm thấy nước trong hồ tuy trong vắt thấy đáy, lại lạnh thấu xương, thân thể ngâm trong nước cảm nhận được linh khí len lỏi vào, cảm giác mát lạnh truyền khắp cơ thể.

Công Nghi Tiêu chậm rãi bước tới giữa hồ, chọn mấy mầm non nhìn mập mạp chút, cẩn thận giữ trong tay. Như suy tư gì một lát, lại xoay người trở về.

Quay đầu lại, thấy Thẩm Thanh Thu đứng bên bờ hồ, bên chân thế mà còn có thêm một con quái vật dạng rắn tái nhợt, như người lại không phải người, Công Nghi Tiêu lập tức cả kinh, muốn rút kiếm.

Thẩm Thanh Thu lắc đầu với hắn. Công Nghi Tiêu hạ thấp hô hấp, tay vẫn đè trên thân kiếm, đi tới bờ, thấy Thẩm Thanh Thu cũng chẳng phản ứng gì, nhịn không được hỏi: “Thẩm tiền bối, đây… Đây là…”

Trúc Chi Lang từ khi thấy Công Nghi Tiêu đi tới, đã có vẻ kích động, mắt mở to tới muốn nứt ra, giãy giụa muốn bò lên phía trước. Thẩm Thanh Thu vươn tay, gõ nhẹ lên đầu nó một cái.

Trúc Chi Lang an tĩnh lại, giương mắt nhìn người đặt tay trên đầu mình, chậm rãi cuộn người lại, dùng thân thể che khuất mặt. Chỉ còn để lộ một đôi mắt trong veo, vẫn đang nhìn tay Công Nghi Tiêu chằm chằm.

Thẩm Thanh Thu nói: “Cũng không giấu gì Công Nghi công tử, lần này tới đây, là vì vị này… Khụ khụ.”

“…” Công Nghi Tiêu nói: “Vị này… Khụ khụ, là cố nhân của Thẩm tiền bối ạ?”

Thẩm Thanh Thu không tỏ ý kiến gì, biểu tình cao thâm khó đoán, Công Nghi Tiêu cũng ẩn ẩn hiểu ra, bỏ tay khỏi thân kiếm, thấu hiểu nói: “Nếu là cố nhân của tiền bối, ta tin trước đây hắn nhất định không phải dáng vẻ này. Linh chi này, có thể làm thuốc giúp hắn khôi phục ư?”

Thẩm Thanh Thu gật đầu: “Không phải nó không thể.”

Ánh mắt Công Nghi Tiêu nhìn Trúc Chi Lang lập tức thay đổi, ngồi xổm xuống, đưa nhục chi cho Trúc Chi Lang.

Ánh mắt Trúc Chi Lang sáng ngời, run rẩy hé miệng, cẩn thận ngậm lấy thứ trong tay Công Nghi Tiêu đưa cho.

Lúc ba người từ biệt, Công Nghi Tiêu giao xe ngựa cho Thượng Thanh Hoa, đột nhiên nói: “Tiền bối, lúc nãy ta đã nghĩ kỹ, cảm thấy nơi này, hình như từng đọc được trong bút ký cũ của Huyễn Hoa Cung.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Thế ư? Hóa ra Huyễn Hoa Cung đã có người tới hồ Lộ Thủy?”

Công Nghi Tiêu nói: “Có lẽ là thế. Ta đọc bút ký đã nhiều năm trước rồi, cũng không nhớ rõ lắm, khi nãy đi hái Hoa Chi Lộ, mới đột nhiên nhớ ra.”

Thẩm Thanh Thu nói: “Nếu người của Huyễn Hoa Cung đã biết nơi này từ nhiều năm trước, sao luôn không có ai tới?”

Công Nghi Tiêu nói: “Đọc nội dung bút ký, hình như vì chủ nhân không muốn nơi này bị phá hỏng, nên mới không nói ra. Kể rằng nơi này có linh chi mọc, mang kỳ hiệu nào đó, nhưng yêu cầu sinh trưởng lại cực kỳ khắc nghiệt, nếu bị người khác biết, chắc chắn không chỉ bị phá hỏng thôi, chi bằng cứ giấu như thế, nói không chừng ngày sau còn có thể phát huy tác dụng.”

Thẩm Thanh Thu thầm nghĩ, chủ nhân bút ký kia đã tính trước rồi. Rất nhiều năm sau, hắn cố gắng bảo vệ hồ Lộ Thủy này, đúng là có thể phát huy tác dụng.

Thẩm Thanh Thu nói: “Có thể phát hiện và giấu nơi như vậy, ta nghĩ chủ nhân bút ký kia, cũng hẳn là hiệp khách thích học hỏi điều mới.”

Công Nghi Tiêu gật đầu: “Vị này là tiền bối Huyễn Hoa Cung, nghe nói khi còn sống quả là vậy.”

Thẩm Thanh Thu: “Khi còn sống? Hắn ly thế rồi ư?”

Công Nghi Tiêu nói: “Đúng thế. Vị chủ nhân bút ký này, từng là người cầm quyền thứ hai của Huyễn Hoa Cung, Tô tiền bối Tô Tịch Nhan.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.