Lúc Diệp Vinh Thu mở mắt ra, toàn thân rã rời, cả người đau nhức, đau từ trong ra ngoài, từ da tới khớp xương, chỉ sợ trên người có nhiều chỗ bị thương. Trong rừng này có rất nhiều bụi gai và bụi cây, anh lăn xuống sườn dốc, bị rất nhiều gai lá đâm vào, da bị xước rất nhiều chỗ. Nhưng cũng bởi có cái này ‘giảm xóc’, nên tuy anh ngã từ trên cao nhưng không bị thương quá nghiêm trọng, chỉ là lúc thử cử động thì mắt cá chân đau nhói, có lẽ đã bị trật rồi.
Diệp Vinh Thu ngọ nguậy cố gắng ngồi dậy, đột nhiên có một bàn tay ấm áp to lớn che kín miệng anh.
Diệp Vinh Thu không khỏi hoảng sợ, không ngờ ở đây vẫn còn có người khác, thế là anh lập tức vùng vẫy, cố gắng đẩy bàn tay kia ra, lại nghe được một thanh âm quen thuộc trên đỉnh đầu, thấp giọng mắng: “Đừng lên tiếng!”
Diệp Vinh Thu cả kinh, lập tức ngồi yên bất động.
Người nọ dùng giọng nói buồn cười pha chút bất đắc dĩ thấp giọng mắng: “Đồ ngốc này, đúng là chỉ biết gây chuyện!”
Diệp Vinh Thu cau mày, lại kéo bàn tay kia ra, lúc này người kia mới để anh đẩy ra. Anh quay đầu lại, thấy Hắc Cẩu ở phía sau đang ôm lấy mình.
Trên mặt Hắc Cẩu quét rất nhiều bùn, trên vai còn cắm vài cành cây, hẳn là đang ngụy trang dã chiến, bên chân hắn còn đặt một khẩu súng tiểu liên, chính là thứ vũ khí lúc nãy đã cứu đám Diệp Vinh Thu rất nhiều lần.
Diệp Vinh Thu nhìn chằm chằm khẩu súng kia một hồi, lại ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Cẩu. Hắc Cẩu có hơi gượng gạo mà quay đầu dời đường nhìn sang chỗ khác: “Anh bị trật chân rồi, tạm thời không đi được, quân Nhật đang lục soát núi, đồng đội của anh đã đánh lạc hướng chúng chạy, có lẽ sẽ quay lại tìm anh sau.”
Diệp Vinh Thu nghe xong, cũng không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm hai mắt Hắc Cẩu: “Quả nhiên là cậu.”
Hắc Cẩu giơ tay lên ra dấu chớ lên tiếng: “Hừ, nói ít thôi, không giặc tới đây bây giờ.”
Nhất thời Diệp Vinh Thu cảm thấy buồn cười. Đó giờ anh chỉ mới nói có bốn chữ, cũng đè thấp giọng, trong khi Hắc Cẩu nói mười mấy chữ lận, giờ hắn còn sợ anh dụ địch tới?! Chắc tại hắn không biết cách giải thích thế nào nên tạm thời không muốn Diệp Vinh Thu mở miệng mà thôi.
Diệp Vinh Thu thở phào một cái, thả lỏng người dựa vào lòng Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu cúi đầu, dưới ánh sáng mờ tối cau mày cẩn thận kiểm tra vết thương trên người Diệp Vinh Thu. Ngoại trừ mắt cá chân bị sưng tương đối nghiêm trọng ra thì những nơi khác chỉ bị trầy da, cũng không quá nghiêm trọng.
Lúc Hắc Cẩu kiểm tra, Diệp Vinh Thu cứ như vậy yên lặng nhìn Hắc Cẩu. Đã rất rất lâu rồi anh không được nhìn thấy dáng vẻ an tĩnh nghiêm túc như này của hắn. Bộ dạng này của Hắc Cẩu thật sự rất mê người, khiến anh nhịn không được muốn nhào tới người hắn hôn chụt hai cái.
Hắc Cẩu kiểm tra vết thương trên người Diệp Vinh Thu xong thở dài, chà hai lòng bàn tay mình lấy nhiệt, sau đó nâng mắt cá chân bị thương của Diệp Vinh Thu lên, nắm trong lòng bàn tay. Đối với những người bị thương mà nói, chườm nóng hoặc chườm lạnh là tốt nhất, nhưng nơi này hoang vu, không đủ điều kiện để làm như vậy, hắn chỉ có thể dùng đôi bàn tay ấm áp của mình để giúp Diệp Vinh Thu tiêu sưng.
Diệp Vinh Thu an tâm dựa trong lòng Hắc Cẩu. Giống như chưa từng xảy ra bất cứ gì cả, họ quay trở về ngày bị máy bay Nhật ném bom tập kích, lúc đưa Âu Dương Thanh tới Trường Lạc, khi đó anh cũng bị thương ở chân như vậy. Khi đó anh cứ ngỡ đó là khoảng thời gian khó khăn vất vả nhất mình phải chịu đựng. Mà hôm nay, tình cảnh của họ so ra còn không bằng với khi đó, họ không có lửa, không có lương thực, thậm chí xung quanh còn có giặc Nhật đuổi bắt, nhưng Diệp Vinh Thu lại không thấy khó khăn vất vả một chút nào. Thậm chí lúc này đây còn được anh cho là khoảnh khắc tốt đẹp khó có được trong suốt năm năm qua.
Hắc Cẩu giúp Diệp Vinh Thu ủ chân một hồi, sau đó nhẹ nhàng đẩy anh ra, cẩn trọng cầm súng đứng lên đi xung quanh kiểm tra, sau đó mới lại quay trở về bên người Diệp Vinh Thu.
Đột nhiên Diệp Vinh Thu thấy có chút tủi thân, lúc Hắc Cẩu quay lại ngồi xuống bên cạnh, anh cắn răng nghiến lợi mắng: “Tiên sư nhà cậu!! Đồ con rùa, năm năm này không nhớ ông đây một chút nào sao?!”
Diệp Vinh Thu trợn to mắt trừng hắn: “Thế sao lần trước gặp tôi không kích động tí gì cả?!” Hai người xa nhau năm năm mới gặp lại, tình huống ấy Diệp Vinh Thu đã tưởng tượng trong mơ vô số lần, anh cho rằng khoảnh khắc đó sẽ rất cảm động, cả đời này khó mà quên được, nhưng thái độ của Hắc Cẩu khiến anh thấy mình như đứa ngốc không bằng, có mỗi anh là nhiệt tình, còn Hắc Cẩu chẳng có chút kích động nào.
Hắc Cẩu vẫn giữ nguyên bộ dạng lưu manh bất cần ấy: “Ai nói tôi không kích động nào?! Đồ ngốc nhà anh sao mà thấy được, tôi vui đến nỗi nhảy cẫng lên mấy cái liền!”
Diệp Vinh Thu ngẩn ra, tưởng tượng hình ảnh Hắc Cẩu rẽ vào con hẻm nhỏ không có người vui sướng nhảy cẫng lên, nhất thời cảm thấy buồn cười, lại vừa thấy bất đắc dĩ. Cơn giận của anh xẹp xuống không ít, lẩm bẩm hỏi: “Thế sao còn bày ra cái bộ dạng kia?”
Hắc Cẩu cười đầy đen tối: “Tôi về xong tự làm một hồi, lâu lắm rồi không làm, suýt nữa quên cảm giác thế nào.. sướng lắm.”
Cảnh tượng Hắc Cẩu nói hiện lên trong đầu Diệp Vinh Thu, mặt anh đỏ bừng, máu toàn thân dồn hết lên mặt: “Tiên sư..tổ tông nhà cậu!! Đồ… đồ xấu xa! Không thể suy nghĩ trong sáng hơn được hả?!!!”
Hắc Cẩu nhìn bộ dạng xấu hổ lúng túng của Diệp Vinh Thu, giống như thời gian quay ngược lại, cười ha hả không ngừng.
Diệp Vinh Thu quên mất chân mình bị thương, giơ chân lên muốn đạp hắn, vết thương bị ảnh hưởng, gương mặt đỏ bừng lập tức biến sắc. Hắc Cẩu vội vã đến bên cạnh ôm lấy anh: “Đừng động đậy. Nghỉ ngơi một chút đi, quân Nhật không xuống đây ngay đâu!”
Diệp Vinh Thu gật đầu, lại quay về ***g ngực hắn dựa vào. Lúc này anh cảm thấy rất an tâm, nội tâm chìm trong nước sôi lửa bỏng bấy lâu nay như được nguôi ngoai phần nào. Nếu Hắc Cẩu đang âm thầm giúp họ giết giặc Nhật, có lẽ hắn cũng là đảng viên ngầm. Đã đến bước này rồi, hắn không cần phải giấu diếm anh nữa.
Diệp Vinh Thu nhỏ giọng hỏi: “Cậu vẫn luôn theo phía sau bọn tôi sao?!”
Hắc Cẩu bĩu môi: “Tôi nghi lão Quách kia nhờ tôi giúp ông ta vận chuyển thứ gì đó không đơn giản, sợ sẽ gây bất lợi đến hoàng quân. Những cái khác thì thôi, nhưng nếu ông ta kéo tôi xuống nước cùng thì không tốt, tôi bán tin này cho giặc, tiện thể tới xem rốt cuộc lão ta làm trò gì.”
Diệp Vinh Thu cả kinh, vội vã quay đầu nhìn Hắc Cẩu, nhìn hắn đầy khó tin: “Giặc là do cậu gọi tới?”
Ánh mắt Hắc Cẩu khẽ động, nhưng lúc này hắn không trốn tránh nữa mà đón lấy ánh mắt của Diệp Vinh Thu: “Đúng vậy.”
Bầu không khí quanh hai người như ngưng đọng, yên tĩnh một cách dị thường.
Diệp Vinh Thu cứ như vậy trừng Hắc Cẩu. Hắc Cẩu thì vẫn thờ ơ cười nhạt, nhưng đột nhiên lúc này Diệp Vinh Thu lại cảm thấy trên người Hắc Cẩu toát lên một cảm giác rất đỗi xa lạ —— ấy là tàn nhẫn.