Diệp Vinh Thu nghe thấy ba chữ ‘tôi thích anh’ mà giật mình, từng tế bào trong cơ thể run lên. Anh đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng nghe được những từ này, lời hắn nói khiến anh xúc động đến tủi thân.
Hắc Cẩu kéo bàn tay đang đặt trên vai mình của anh ra, lại một lần nữa ghé tới gần. Lúc hắn hôn Diệp Vinh Thu, Diệp Vinh Thu hơi nghiêng đầu né tránh, Hắc Cẩu giữ cằm quay mặt anh lại, ngang ngược mà bá đạo hôn lên. Lúc này Diệp Vinh Thu cũng không chống lại nữa, thuận theo mà hé miệng để đầu lưỡi hắn vói vào. Hắc Cẩu buông bàn tay đang nắm chặt tay anh ra, nắm lấy hông anh, kéo anh vào lòng mình. Diệp Vinh Thu mềm nhũn dựa vào người hắn, Hắc Cẩu có thể cảm nhận được nhịp tim anh đập còn nhanh hơn cả mình.
Một lát sau, Hắc Cẩu buông lỏng Diệp Vinh Thu ra, lấy ngón tay lau giọt nước trên mặt mình, buồn cười hỏi: “Anh khóc cái gì chứ? Đây là cam tâm hay chưa cam tâm đây?”
Diệp Vinh Thu lau sạch nước mắt trừng hắn, đẩy hắn ra, ngồi dậy cuộn tròn người ôm lấy đùi mình giận dỗi.
Hắc Cẩu ôm anh từ phía sau, hôn lên gò má và cổ anh: “A Bạch, sao vậy?”
Tâm tình kích động qua đi, bao nhiêu uất ức tủi thân đua nhau dâng trào. Diệp Vinh Thu cảm thấy mình quá đỗi vô dụng, anh bị Hắc Cẩu bắt nạt lâu như thế, mà chỉ một câu ‘thích’ đã có thể lấy lòng, rồi để cho hắn hôn hắn sờ. Hắc Cẩu mới động tâm một tí mà anh đã ngoan ngoãn phối hợp, thế trước đây anh thích Hắc Cẩu rồi hắn coi thường anh thì tính thế nào đây? Sao anh lại bị động để người ta dễ dàng khống chế như vậy chứ?
Nghĩ tới đây, Diệp Vinh Thu ảo não dùng cùi chỏ đẩy Hắc Cẩu ra.
Hắc Cẩu lại dán tới, ngồi xổm xuống trước mặt anh, hắn nâng mặt anh lên hỏi: “A Bạch, tôi muốn nghe anh nói, anh có thích tôi không? Có nguyện ý sống cùng tôi không?”
Diệp Vinh Thu hừ một tiếng, cựa tay hắn ra mà xoay người đi.
Hắc Cẩu đáng thương lại dán tới lần nữa, buộc anh phải nhìn mình: “Tôi đã nói hết lời trong lòng ra cho anh biết, anh lại chẳng chịu nói gì với tôi.”
Diệp Vinh Thu thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên Hắc Cẩu thổ lộ với anh, cũng là lần đầu tiên Hắc Cẩu làm hành động thân thiết, hắn còn chủ động dán tới chủ động thừa nhận thế kia.. Nghĩ đến đây, tâm tình anh khá hơn một chút.
Hắc Cẩu tiếp tục giả vờ đáng thương: “A Bạch, lúc nào cũng là tôi quấn lấy anh, anh thì lúc nào cũng xa cách, dạo trước còn nổi giận suốt mấy ngày trời không chịu nói với tôi câu nào. Anh cứ như thế này, giày vò tôi đến khổ. Mấy lời vừa nói kia tôi phải suy nghĩ rất lâu, không dám nói cho anh biết, sợ anh không để ý tới tôi nữa, tôi thực sự thích anh, tôi muốn mình có thể bước vào trái tim anh, anh có nguyện ý ở bên tôi không?”
Diệp Vinh Thu nghe hắn thổ lộ một tràng ngọt ngào, tâm tình lại tiếp tục dịu xuống: “Cậu nghĩ rất lâu rồi?”
Hắc Cẩu chớp lấy thời cơ, cầm tay anh lên vuốt ve: “Rất lâu rồi.”
Diệp Vinh Thu hừ một tiếng, khóe miệng có dấu hiệu cong lên, lại bị anh cố gắng đè xuống, biểu tình rất chi là mất tự nhiên.
Hắc Cẩu nắm tay anh lên đưa tới miệng cắn một cái: “Vậy anh có chịu ở bên tôi không?”
Diệp Vinh Thu làm bộ muốn rụt tay về: “Không chịu.”
Hắc Cẩu lập tức đè anh xuống, hôn lên má trái anh một cái: “Không chịu?”
Diệp Vinh Thu vùng vẫy lau nước bọt trên mặt mình: “Không chịu.”
Hắc Cẩu lại hôn lên má phải: “Thật sự không chịu?”
Mặt Diệp Vinh Thu đỏ bừng, tiếp tục giãy giụa: “Thật sự không!”
Hắc Cẩu chống tay bên người anh, hắn nâng người nhìn anh một hồi, cuối cùng thản nhiên nói: “Không chịu thật? Vậy quên đi. Coi như tôi chưa nói gì.”
Diệp Vinh Thu sửng sốt một hồi, sừng sộ nhìn hắn đăm đăm không lên tiếng.
Hắc Cẩu lại chống người lên một chút: “Coi như không có gì nhé?”
Diệp Vinh Thu ngầm có dấu hiệu phát hỏa.
Hắc Cẩu nhìn bộ dạng không được tự nhiên của anh, mừng đến nỗi hận không thể lăn xuống đất ăn mừng, tính xấu của hắn lại phát tác, muốn tiếp tục trêu chọc Diệp Vinh Thu, móng vuốt vươn ra vuốt trên đường cong đẹp mắt, sau đó lại xoa xoa mái tóc mềm. Song hắn biết nếu tiếp tục chọc nữa thì Diệp Vinh Thu sẽ giận thật, nếu cứ đùa như vậy, chỉ sợ sau này không có cơ hội đùa lại. Vì vậy hắn đổi giọng, híp mắt cười xấu xa: “Đùa thôi. Tôi sẽ ăn sạch anh, cả đời này sẽ không buông tha anh.” Nói rồi như sói đói chụp mồi mà nhào tới, ngấu nghiến hôn môi Diệp Vinh Thu, cướp sạch bay không khí trong miệng anh.
Thoạt đầu Diệp Vinh Thu còn giãy giụa, nhưng chẳng mấy chốc đã choáng váng rồi bị Hắc Cẩu siết chặt vào lòng.
Thật lâu sau, cuối cùng Hắc Cẩu cũng buông Diệp Vinh Thu ra. Hai mắt Diệp Vinh Thu mơ màng, đôi môi hồng ướt nước. Hắc Cẩu lại mổ mổ đôi môi anh, nằm xuống bên cạnh anh, ôm chặt anh vào lòng, nhẹ giọng nói: “Tôi nghiêm túc đấy.”
Diệp Vinh Thu xoay người nhìn chòng chọc hắn hồi lâu, sau đó há miệng cắn mạnh vào vai hắn, muốn dồn hết phẫn nỗ bực dọc vào cái cắn này. Hai hàng răng anh tuy nhỏ nhưng rất nhọn, miệng lại không chút lưu tình nào, Hắc Cẩu bị anh cắn đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cố chịu đựng không rên rỉ tiếng nào, chỉ ra sức ôm chặt lấy Diệp Vinh Thu. Một lúc lâu sau, Diệp Vinh Thu cắn xong, tâm tình dễ chịu hơn rất nhiều, cúi đầu chắp tay chui vào lòng Hắc Cẩu.
Hắc Cẩu cười vui vẻ, nâng gương mặt Diệp Vinh Thu lên dịu dàng hôn, càng hôn càng không ngừng được. Diệp Vinh Thu ghét bỏ đẩy hắn ra, kéo áo hắn lên lau nước bọt trên mặt.
Hắc Cẩu muốn rèn sắt ngay khi còn nóng mà ăn sạch Diệp Vinh Thu, nhưng hai người vừa mới hòa hảo mà đã làm việc này, chỉ sợ Diệp Vinh Thu lại xù lông không chịu phối hợp. Chuyện gì cần đến rồi cũng sẽ đến, dù sao cũng đã xác định xong xuôi rồi, bước này rồi sẽ đến thôi.
Trong đầu Diệp Vinh Thu vẫn vang lên câu nói ban nãy của Hắc Cẩu “Tôi muốn làm điều gì đó, để anh nhớ tôi cả đời này”, anh đoán nhất định Hắc Cẩu sẽ làm cho xong chuyện lần trước còn dang dở. Anh thầm nghĩ, nếu Hắc Cẩu muốn làm loại chuyện này, nhất định anh sẽ phản kháng, nếu Hắc Cẩu nhất quyết muốn làm, vậy anh sẽ.. không kháng cự được, dù sao anh cũng không phản kháng nổi. Anh thầm nghĩ, sống được ngày nào là may mắn ngày ấy, chuyện trong chăn mới là chân thực, thể diện gì đó đều là mây bay. Nhưng anh không ngờ Hắc Cẩu chỉ ôm anh hồi lâu chứ không hề tiến thêm một bước.
Một lát sau, Hắc Cẩu nói: “Đi ngủ sớm một chút.”
Diệp Vinh Thu không hiểu nhìn hắn, Hắc Cẩu nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu của anh cũng cảm thấy khó hiểu, hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Diệp Vinh Thu khẽ thở dài, vươn tay ôm lấy hông Hắc Cẩu: “Ngủ ngon.”
Hai người luyện tập một ngày trời, đều đã rất mệt mỏi, chẳng mấy chốc liền tiến vào mộng. Đây là đêm đầu tiên trong hơn nửa tháng qua họ được ngủ một giấc ngon như vậy.
Sớm hôm sau, Hắc Cẩu đi huấn luyện, Diệp Vinh Thu thì tới chỗ của Finn Haugen.
Mới sáng sớm ngày ra mà sắc mặt của Finn Haugen đã rất khó coi. Bình thường ông luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng sáng nay thì chân mày nhíu chặt lại, cũng không biết là đêm qua ngủ không ngon hay vừa bị ai đó chọc tức. Nhưng ông cũng không vì thế mà phát giận với Diệp Vinh Thu, trái lại rất kiên nhẫn chỉ dạy cho anh. Ông cũng không có chuyện gì để làm, nên cả buổi sáng ngồi giảng kiến thức súng ống cho Diệp Vinh Thu.
Diệp Vinh Thu tự đọc sách mà học, cho nên mọi thứ rất hỗn loạn, anh không biết gì mới là trọng điểm, mà Finn Haugen lại là chuyên gia trong lĩnh vực này. Ông bắt đầu giảng từ những nội dung cơ bản nhất cho Diệp Vinh Thu, cách giảng rất mạch lạc và có trật tự. Cứ như vậy cho tới tận trưa, tuy rằng nhiều thứ ông nói Diệp Vinh Thu đã đọc qua trong sách, nhưng anh vẫn cảm thấy thu hoạch không ít, rốt cuộc anh đã có thể đưa những kiến thức kia vào hệ thống.
Đến trưa, Diệp Vinh Thu cùng Finn Haugen đi ăn cơm.
Sư đoàn chuẩn bị cho Finn Haugen rất nhiều món tốt, một mình ông đã có hai món mặn hai món nhạt, còn có một bát canh sườn nấu bí đao. Một người làm quan cả họ được nhờ, ngay cả đồ trong bát Diệp Vinh Thu cũng nhiều hơn một món mặn. Vốn là Diệp Vinh Thu muốn cùng ăn trưa với Hắc Cẩu, nhưng đã lâu lắm rồi anh không được ăn đồ mặn, nhất thời bị đồ ăn quyến rũ, cứ như vậy mà đi theo tiếng gọi của thịt.
Ngay cả lúc ăn cơm sắc mặt Finn Haugen vẫn không khá hơn, ông ăn được một lúc rồi đặt đũa xuống thở dài. Đột nhiên ông hỏi Diệp Vinh Thu: “Bình thường sư đoàn cậu ăn gì?”
Diệp Vinh Thu do dự một chút, nói: “Không phải cả sư đoàn đều giống nhau. Có đoàn được ăn ngon, không khác đồ tôi ăn bây giờ là bao. Nhưng cũng có đoàn —— ví dụ như đoàn của tôi trước kia, đồ rất ít, không có món mặn, chỉ có dưa muối, canh cải và cơm.”
Finn Haugen rất đỗi ngạc nhiên hỏi: “Canh cải và cơm?”
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Đúng vậy.”
Finn Haugen lại hỏi: “Đoàn cậu không tham gia chiến đấu sao?”
Nói đến đây Diệp Vinh Thu bắt đầu sinh khí, sắc mặt anh tối lại: “Không, trận vừa rồi đoàn tôi đánh.”
Thoạt nhìn Finn Haugen rất tức giận, thế nhưng ông không hỏi Diệp Vinh Thu sao lại như vậy. Một lát sau ông nói: “Chuyện này..” Ông chần chừ một chút, tựa hồ như không biết tìm từ gì để biểu đạt, vì vậy ông nói một từ tiếng Đức, lại nói lại lần nữa bằng tiếng Anh.
Finn Haugen rất ngạc nhiên hỏi anh: “Cậu hiểu tiếng Anh sao? Đúng vậy, chuyện nực cười như vậy, tôi ở Trung Quốc lâu, đương nhiên hiểu rõ tại sao. Quân nhân, tướng lĩnh Trung Quốc thật không xong. Giặc Nhật tới xâm lược, Trung Quốc bị giặc ngoại xâm lược, lại không đoàn kết như các quốc gia khác.” Ông nắm chặt hai bàn tay “Giặc tới xâm lược rồi mà dân còn đấu đá lẫn nhau.” Hai nắm tay ông đấm vào nhau. “Thật quá buồn cười, tôi từng thấy một tướng Trung lợi dụng lúc giặc Nhật xâm lược mà trừ khử thủ hạ mình không vừa mắt.”
Diệp Vinh Thu tổng kết: “Diệt trừ dị kỉ.” (Diệt trừ dị kỷ: Tiêu diệt những kẻ chống đối, có tâm mưu phản)
“Đúng vậy.” Finn Haugen không ngừng lắc đầu: “Không ngờ lại có loại chuyện này. Giặc Nhật đang tàn sát bách tính, nhưng trong quân đội lại vẫn xảy ra loại chuyện này.”
Diệp Vinh Thu trầm mặc. Thật ra anh cũng không thích người ngoại quốc bình phẩm không tốt về nước mình, người trong nhà đóng cửa bảo nhau, nhưng anh phải thừa nhận, những gì Finn Haugen nói đều là sự thật, đến thời điểm nước sôi lửa bỏng thế này rồi mà chính phủ đảng phái vẫn không ngừng sa đọa mục nát.
Một lát sau, Finn Haugen hỏi anh: “Cậu hiểu tiếng Anh sao? Từng học qua?”
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Tôi từng học đại học.”
“Oh.” Finn Haugen nói: “Tôi đã đi qua vài chi đoàn, gặp rất nhiều quân nhân, nhưng có rất ít người từng được đi học, thậm chí chữ Trung Quốc họ cũng không biết chứ đừng nói là tiếng Anh, tiếng Đức. Sao cậu lại tham gia quân ngũ?”
Diệp Vinh Thu do dự một hồi, ăn ngay nói thật: “Tôi bị bắt tới.”
Finn Haugen sửng sốt một chút, hiển nhiên ông cũng từng nghe qua về loại chuyện bắt lính này. Chân mày ông nhíu chặt lại: “Cậu muốn về không? Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu.”
Diệp Vinh Thu do dự một hồi, anh gật đầu: “Tôi muốn về.” Ngưng một chút, lại nói: “Nhưng không phải bây giờ. Ở đây còn có chuyện cần tôi làm.”
Gương mặt cau có suốt buổi sáng của Finn Haugen cuối cùng cũng hiện lên ý cười: “Cậu khá lắm. Tôi rất tán dương cậu. Nếu quốc gia của tôi bị xâm lăng, tôi cũng sẽ liều mạng mà tòng quân.”
Diệp Vinh Thu hỏi ông ta: “Trưởng quan, sáng nay tâm tình ngài không tốt sao?”
Finn Haugen gật đầu: “Đúng vậy, tôi vừa cãi nhau với sư trưởng các cậu một trận. Tôi muốn xin ông ấy năm ngày cho sư đoàn cậu tập huấn, dạy mọi người kiến thức về súng và cách sử dụng. Nhưng ông ấy không đồng ý, nói lính các cậu không cần học cái này, mọi người có thể làm tốt rồi. Nhưng tôi thấy có rất nhiều người cầm súng cũng không xong! Ví dụ như cậu vậy, cậu nói cậu mới chỉ nhập ngũ một tháng, trời ạ, tôi không biết cậu học được những gì mà đã có thể ra chiến trường đánh giặc! Nhưng ông ấy nói không có thời gian, chẳng mấy nữa lại phải đánh trận tiếp.”
Diệp Vinh Thu định nói cho ông biết mình mới làm lính hai ngày đã phải ra chiến trường rồi, nhưng nghe được câu nói ở vế sau kia, anh sửng sốt một chút: “Lại phải đánh trận? Bao giờ vậy?”
Finn Haugen nói: “Ngày kia sẽ xuất binh.”
Diệp Vinh Thu vô cùng kinh ngạc: “Ngày kia?” Anh biết ra chiến trường lần nữa cũng chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng anh luôn thầm mong có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, không ngờ nhanh như vậy đã phải đánh tiếp, căn bản quân Nhật không cho họ thời gian để nghỉ ngơi.
Bởi vì cả kinh mà Diệp Vinh Thu thất thần, Finn Haugen vẫn không ngừng nói về những chuyện ông từng trải qua ở Trung Quốc: “Cậu có biết vì sao tôi muốn ở lại Trung Quốc không? Tôi rất có hứng thú với lịch sử quốc gia này, tôi không muốn một quốc gia như vậy sẽ bị diệt vong. Từng có người mời tôi tới quân trung ương nhậm chức, thế nhưng tôi từ chối, tôi muốn tới các sư đoàn địa phương, tới những sư đoàn bị đãi ngộ kém, chỉ ở nơi đó tôi mới có thể phát huy năng lực của mình. Sau này tôi tới, kết quả… thành thật mà nói, tôi chưa từng gặp quân nhân nào bết bát hơn quân nhân Trung Quốc.”
Nghe được câu cuối, rốt cuộc thần trí của Diệp Vinh Thu cũng quay về, anh không vui phản bác: “Không, tôi không đồng ý. Quân nhân không có lỗi, lỗi ở những trưởng quan không có năng lực lãnh đạo.”
Finn Haugen nói: “Sáng nay, sau khi sư trưởng các cậu từ chối yêu cầu của tôi, có vài cậu lính đi ngang qua, tôi đi lên hỏi bọn họ có muốn theo tôi học không. Họ nói không có thời gian để học, thế nhưng đêm qua tôi còn thấy họ đang ngồi đánh bài với nhau. Bọn họ thà lãng phí thời gian vào bài bạc, còn sinh mạng mình thì coi như trò đùa.”
Diệp Vinh Thu nói: “Tôi nghĩ có lẽ bởi vì họ không biết, họ không biết để ông dạy có thể cứu được tính mạng mình.”
Finn Haugen nói: “Tư tưởng cậu rất tiến bộ, không giống như bọn họ.”
Diệp Vinh Thu trầm mặc một hồi, có chút không tự nhiên nói: “Có lẽ đó là bởi vì.. tôi có một cấp trên không tồi.” Đây là lần đầu tiên anh khen Cố Tu Qua, tuy là trước mặt một người Đức.
Biết tin chẳng mấy nữa sẽ phải đánh trận, Diệp Vinh Thu thấy bất an, vội vã ăn xong bữa trưa rồi đi tìm Hắc Cẩu. Bữa trưa của anh có hai miếng thịt, một miếng anh ăn, miếng còn lại thì để dành, cho vào hộp nhỏ với ít rau. Lúc anh chạy tới sân, đám Hắc Cẩu vẫn còn đang ăn trưa, vì vậy anh ngồi xuống bên người Hắc Cẩu, dúi hộp thức ăn vào tay hắn.
Hắc Cẩu mở hộp ra thấy bên trong có thịt, hỏi Diệp Vinh Thu: “Anh ăn chưa?”
Diệp Vinh Thu gật đầu: “Có hai miếng thịt.”
Thế là Hắc Cẩu bỏ miếng thịt kia vào miệng.
Lý Nhất Vượng ngồi cách đó không xa nhìn thấy, lớn tiếng nói với đám thủ hạ: “Đầu năm nay, gia chủ đắc đạo, gà chó thăng thiên nha.”
Diệp Vinh Thu ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, cười nhạt nói: “Chắc đàn anh thăng thiên từ lâu rồi nhỉ?”
Lý Nhất Vượng hừ lạnh một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn.
Diệp Vinh Thu chẳng buồn để ý tới hắn ta, ngồi dịch sát vào Hắc Cẩu một tí, nhỏ giọng nói: “Lại sắp phải đánh giặc.”
Hắc Cẩu vừa ăn vừa đáp: “Sáng nay nghe đoàn trưởng nói rồi. Tôi hỏi qua, bây giờ anh là phụ tá cho lão người Đức, không còn là cấp dưới của đoàn trưởng nên không cần phải theo bọn tôi ra chiến trường, anh có thể ở lại hậu phương.”