Đóa Hoa Nở Muộn

Chương 14: Ngoại truyện - Bí mật không ai biết (10)



Vân Thường thu dọn quần áo, động tác của cô rất nhanh. Còn trợ lý chỉ nhìn bụng cô, thầm thở dài. “Làm vậy có ổn không?”

“Có gì mà ổn hay không? Dù sao cuối tháng này em cũng phải đi Hà Lan.”

“Nhưng nếu một nghệ sĩ vô duyên vô cớ biến mất bảy tám tháng, đó quả thực là tự phá hủy tương lai rồi.”

Vân Thường dừng động tác lại. “Đó cũng là chuyện hết cách mà.”

“Em đối đầu với công ty như thế, không sợ công ty sẽ đóng băng em à?”

Vân Thường cười nhẹ. “Thế không phải vừa đẹp sao. Chỉ sợ công ty không dám bỏ cái cây kim tiền là em thôi. Để em biến mất mấy tháng, dù sao cũng tốt hơn hủy hoại em. Với lại công ty tự khắc sẽ tìm được cớ để đối phó với giới truyền thông, em không cần lo lắng làm gì.”

Trợ lý lắc đầu thở dài, phụ nữ đang yêu đúng là điên.

Vân Thường về đến biệt thự, Lục Địch đã về từ sớm, anh lười biếng ngồi trên sô pha, miệng ngậm một điếu thuốc. Rõ ràng trên người anh mang theo vẻ vô lại, song lại hấp dẫn người ta như thế. Vân Thường hơi bất bình trong lòng, chạy mấy bước qua, đoạt lấy điếu thuốc trong tay anh, sau đó bỏ vào gạt tàn.

“Em làm gì đấy?” Anh rõ ràng không vui.

“Sau này không được phép hút thuốc.”

Anh lười nói thêm với cô, lại châm một điếu thuốc. “Bản thân em cũng hút còn gì.”

Cô lại lấy điếu thuốc đi, bỏ vào gạt tàn. “Nói không được hút là không được hút, em đã cai rồi, anh cũng phải cai, em ghét hút thuốc thụ động.”

Anh ngây người nhìn cô mấy giây, xác định cô kiên quyết thì mới từ bỏ ý định châm thêm một điếu thuốc nữa.

Tâm trạng cô có vẻ rất tốt, còn đích thân xuống bếp nấu cơm. Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ rất vui, nhưng hôm nay anh lại cảm thấy buồn bực. Hành vi của cô tựa như một ảo ảnh hão huyền tốt đẹp dành cho anh, tốt đẹp như thế, khiến anh quyến luyến, nhưng anh biết, đó là thứ anh không có được.

Anh thật sự thấy rất chán chường, nhưng vẫn phải vờ như rất bình thường.

Buổi tối, anh hôn cô tỉ mỉ, cô cười ôm cổ anh, nhưng anh lại không có phần sau, chỉ hôn trán cô. “Ngủ đi!”

Cô hơi ngạc nhiên, song cũng không nói gì thêm.

Cả đêm nay anh thức trắng, chỉ ngắm khuôn mặt cô, khuôn mặt này khiến anh nhớ nhung như thế.

Trước đây anh chưa từng dùng biện pháp, vẫn may, cô không mang thai, đây là chỗ anh thấy may mắn nhất, vậy thì cho dù anh ra đi cũng sẽ không gây ra rắc rối gì cho cô. Cô còn trẻ như vậy, còn xinh đẹp đến thế, cô nhất định có thể có được sự yêu thương của càng nhiều người, cô nhất định có thể có được cuộc sống tốt đẹp hơn.

Anh không thể hủy hoại cô.

Anh không thể.

Ngày hôm sau, cô vừa mới tỉnh, anh đã đẩy cô. “Anh có lời muốn nói với em.”

Cô cười. “Em cũng có lời muốn nói với anh. Nhưng mà, em cho anh nói trước.”

Anh kể rất nhiều, bắt đầu từ việc anh tiếp cận Thẩm Giai Kỳ thế nào, kể anh đối xử với Thẩm Hàm ra sao, kể những ân oán giữa anh với nhà họ Thẩm, kể toàn bộ.

Nhưng cô chỉ nhìn anh. “Anh nói những chuyện này làm gì?”

Anh lạnh lùng nhìn cô. “Em thật sự không hiểu sao?”

“Anh có ý gì?”

Anh thờ ơ ngẩng đầu, hơi khinh khỉnh. “Ý là anh ở bên em, chẳng qua chỉ muốn tiền của em để giúp anh trả thù.”

Cô ngây ngốc nhìn anh, khuôn mặt giận dữ, nhưng vẫn chưa bộc phát.

“Cho nên, bây giờ anh đã trả thù rồi. Em cảm thấy em còn có giá trị gì với anh nữa sao?” Anh tàn nhẫn tuyên bố. “Em đã không còn bất cứ giá trị gì nữa, cũng không phải, làm ấm giường cũng không tệ.”

Cô vươn tay ra, giơ lên không trung, song anh đã túm tay cô. “Đừng có tức giận.”

Cô nhìn anh đứng dậy, cô ném toàn bộ gối, chăn, quần áo về phía anh.

“Phụ nữ chẳng qua chỉ là thứ ngu xuẩn.” Anh cười lạnh đi qua, tát một cái lên mặt cô. “Ít õng ẹo thôi, cũng chẳng phải là cô chưa từng hưởng thụ, những đêm đó không phải cô cũng rất thoải mái đấy sao?”

“Anh cút cho tôi! Cút!” Tay cô đánh lên người anh.

Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười. “Thế thì vừa hay. Tôi cũng sợ cô quấn lấy tôi. Tạm biệt.”

Anh bước thẳng ra khỏi phòng cô.

Cô ôm chân mình mà khóc, khóc mãi, khóc mãi. Tay cô siết lại đấm mạnh vào bụng mình, nhưng sau đó cô lại sợ hãi. “Không phải là mẹ cố ý đâu, mẹ không cố ý đâu, con ơi.”

Cô căng thẳng đứng dậy, mặc quần áo rồi lái xe đến bệnh viện. Vẫn may, đứa bé không làm sao, bấy giờ cô mới yên tâm.

Khi ca sĩ thần tượng đang hot Vân Thường bị công ty sắp xếp ra nước ngoài học nhảy để chuẩn bị cho album mới, công ty đã tuyên bố rõ, mong tất cả giới truyền thông đừng làm phiền Vân Thường, hi vọng sau khi trở về cô sẽ mang đến cho mọi người bữa tiệc thị giác khác biệt.

Còn Lục Địch sau khi rời khỏi biệt thự thì trở về mái nhà tranh của mình.

Hôm nào anh cũng uống rượu, hút thuốc, sống sa đọa.

Hôm nào anh cũng vẽ tranh, vẽ chẳng màng ngày đêm.

Trong tranh chỉ có một người, khuôn mặt tươi cười của cô, khuôn mặt khóc lóc của cô, dáng vẻ cô yên lặng, dáng vẻ cô khi ngủ, dáng vẻ cô lúc vui.

Cuối cùng anh chẳng còn gì nữa, cuối cùng anh cũng chẳng còn gì nữa.

Anh niêm phong mọi thứ ở đây lại, tất cả đều là bí mật của riêng mình anh.

Cuối cùng, anh được quán bar mời đến hát một bài. Ở đây, Lâm Trạch túm được anh, kéo anh đến bệnh viện.

Nhưng Lục Địch đã không còn lòng ham sống nữa, anh nằm trên giường bệnh chẳng qua chỉ là đợi cái chết.

Lâm Trạch thấy dáng vẻ của anh thì không kìm được cơn giận, song lại chẳng thể làm gì.

Hôm nào anh cũng nhìn cửa phòng bệnh, nhìn mãi, nhìn mãi.

Hạ Xuyên kéo Lâm Trạch. “Hình như anh ấy đang đợi một người.”

Lâm Trạch ngẩn ra, anh biết người đó nhất định không phải Thẩm Hàm, nhưng chắc chắn sẽ là người mà Lục Địch yêu nhất.

Lâm Trạch tìm được Lục Diên Y ở chỗ căn hộ Lục Địch thuê. Anh đã từng thấy cô mấy lần, lần nào cũng đều đi cùng Lục Địch. Lục Diên Y thui thủi ngồi đó, đã lâu lắm rồi Lục Địch không về nơi này.

Lâm Trạch đi qua. “Đi theo anh, cậu ấy đang đợi em.”

Lục Diên Y sững sờ theo Lâm Trạch đến phòng bệnh. Lâm Trạch nhìn Lục Địch. “Cô ấy đến rồi.”

Ánh mắt Lục Địch đột ngột sáng lên, nhưng khoảnh khắc trông thấy Lục Diên Y, nó tối lại.

Anh cười nhẹ, nước mắt lăn xuống khuôn mặt anh.

Lục Diên Y chạy qua. “Anh sao thế, anh làm sao thế?”

Lục Địch hé miệng, song lại chẳng nói được gì. Ánh mắt anh nhìn từng đám mây trắng to ngoài cửa sổ, mây xếp thành từng lớp, nhưng lại đẹp như vậy, trắng ngần đến thế. Đó là vẻ đẹp mà anh vẫn luôn khao khát.

Anh yêu em, nhưng từ đầu chí cuối, đó lại là bí mật của riêng mình anh.

Không ai biết, không ai hỏi.

Ngón tay anh khắc sâu vào mép giường một chữ “Vân”, đồng thời cũng khắc sâu vào trong trái tim anh.

Cuối cùng anh nhắm mắt lại, mang theo điều tuyệt vời trong trái tim anh mãi mãi ngủ say. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.