Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 107: Ngoại truyện 4: Đổi cả vũ trụ lấy hạt hồng đậu (3)



Dịch: Hé

Câu chuyện kết thúc, trên người Bách Nguyên Tú và Tống Ngọc Trạch cũng không còn thuốc lá. Gần một tiếng đã trôi qua, Tống Ngọc Trạch bưng cốc nước đã đặt trước mặt mình hơn 50 phút đồng hồ lên.

Uống cạn nước trong cốc, Tống Ngọc Trạch ngước mắt nhìn xung quanh rồi nhìn Bách Nguyên Tú: "Tôi biết anh bảo tôi đến đây chắc chắn không chỉ để nghe chuyện? Camera? Máy ghi âm? Hay một show thực tế? Cho dù anh có dùng cách gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không ngăn anh."

Bách Nguyên Tú nhìn Tống Ngọc Trạch, người trước mắt khiến lòng anh ta ngập trong vô vàn cảm xúc, khinh thường, ghen tị, ngưỡng mộ, và cả...

... Cảm kích! Bách Nguyên Tú biết nếu không có Tống Ngọc Trạch, thì cả đời này anh ta cũng sẽ không thể gặp lại Triệu Hương Nông nữa, nhưng nếu không có Tống Ngọc Trạch thì Triệu Hương Nông cũng không gặp phải kết cục như bây giờ.

"Bách Nguyên Tú, tôi xin anh." Tống Ngọc Trạch thành khẩn nói: "Xin đừng làm phiền cô ấy, Triệu Hương Nông đã cố gắng rất rất nhiều mới trở thành Mục Hựu Ân mà anh gặp trên quảng trường trắng. Khi cô ấy tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê dài hai tháng trời, cô ấy chỉ còn vỏn vẹn ba mươi cân. Anh có biết ba mươi cân đồng nghĩa với việc gì không? Đó là cân nặng bình thường đối với một người bắt đầu thời kì dậy thì. Không những vậy, cô ấy còn bị chướng ngại ngôn ngữ, lúc mới tỉnh dậy cô ấy chỉ có thể dùng đôi mắt để truyền đạt suy nghĩ của mình, phải thì chớp mắt một lần, không phải thì chớp mắt hai lần. Có một khoảng thời gian cô ấy không dám soi gương, vì cô ấy cảm thấy khuôn mặt cô ấy trắng bệch như ma. Ban ngày cô ấy không dám ra ngoài, vì cô ấy biết đám trẻ sẽ kháo nhau rằng cô gầy như một người ngoài hành tinh chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt. Để đi đến ngày hôm nay, cô ấy đã chịu bao khổ sở, cả thể xác lẫn tâm hồn."

Lời của Tống Ngọc Trạch khiến Bách Nguyên Tú vội vàng sờ vào hộp thuốc, hộp thuốc đã hết nhẵn. Anh ta bèn đứng dậy đi đến trước cửa sổ, chống hai tay lên mặt kính thủy tinh.

Có tiếng bước chân vang lên sau lưng anh ta.

"Triệu Diên Đình cũng biết chuyện này rồi. Tôi gọi điện cho ông ta đến nơi này, cuối cùng ông ta ở đây một ngày rồi lặng lẽ rời đi." Tống Ngọc Trạch nói.

Hóa ra, Triệu Diên Đình cũng biết! Mấy người này đều bị làm sao vậy? Bọn họ dựa vào đâu mà tự mình quyết định? Dựa vào cái gì?

Ở phía sau, Tống Ngọc Trạch nói tiếp: "Bách Nguyên Tú, tôi hi vọng anh cũng đưa ra lựa chọn giống Triệu Diên Đình."

Bách Nguyên Tú chợt quay đầu lại, chỉ tay về phía cửa phòng, giận dữ gầm lên: "Cút! Ngay!"

Bách Nguyên Tú phát hiện bản thân vô cùng chán ghét khuôn mặt và giọng nói của Tống Ngọc Trạch, thậm chí anh ta còn cảm thấy nhục nhã vô cùng, vì gã đàn ông này luôn dễ dàng khiến anh ta cảm nhận được cảm giác thất bại thảm hại.

Tống Ngọc Trạch lái chiếc xe cũ của anh đi khỏi đó.

Bách Nguyên Tú vẫn đứng ở chỗ cũ, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, thả trôi dòng suy nghĩ, cho đến khi có người gõ cửa báo với anh ta đoạn video được ghi lại đã được gửi tới hòm mail của anh ta. Bách Nguyên Tú trả cho người kia rất nhiều tiền, anh ta yêu cầu người kia giữ bí mật chuyện xảy ra vào chiều hôm nay.

Hoàng hôn buông xuống, Bách Nguyên Tú đi gặp An Thác Hải, anh ta rất tò mò vì sao An Thác Hải lại từ bỏ thân phận của mình, rời khỏi mảnh đất ghi dấu hồi ức của anh ta và người yêu mình.

"Vì Hựu Ân là cô gái lương thiện." An Thác Hải đã trả lời như vậy.

Trước khi mất, Mục Hựu Ân đã nói với An Thác Hải rằng: "A Thác, anh đừng đau lòng, hai người kia là An Thác Hải và Mục Hựu Ân của một hình thức khác."

Xe đang trên đường quay lại thị trấn Yeil, trời đã nhá nhem tối, trên đường rất ít xe qua lại, từng cơn sóng bạc dập dềnh trong ánh sáng ảm đạm. Ánh mắt của Triệu Hương Nông thỉnh thoảng liếc qua liếc lại giữa bờ biển và Tống Ngọc Trạch. Từ lúc rời khỏi khách sạn, Tống Ngọc Trạch vẫn chưa nói câu nào.

Dáng vẻ đó của Tống Ngọc Trạch khiến Triệu Hương Nông thấp thỏm. Cô đoán nhất định là do cô đã đạp vào mặt anh. Lúc đó cô đang ngủ, cô đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp, nhưng mấy tiếng "Mục Hựu Ân" của Tống Ngọc Trạch đã phá hỏng giấc mộng đẹp đẽ đó, cô tức lên đạp anh một phát. Vốn dĩ cô định đạp vào vai anh, nhưng ai ngờ giơ chân quá đà, khiến bàn chân hạ cánh lên mặt anh.

Có điều, càng nhìn Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông càng cảm thấy sai sai, rốt cuộc chỗ nào kì lạ ấy nhỉ? À, là do anh đã mặc áo Hoodie, trước giờ anh chưa từng mặc kiểu áo như này, anh còn trùm mũ lên đầu, còn đeo kính mắt.

Triệu Hương Nông bật đèn trong khoang xe lên.

"An Thác Hải, dừng xe lại." Triệu Hương Nông lớn tiếng nói với Tống Ngọc Trạch.

Xe dừng lại, anh quay mặt sang phía cô, ngay lập tức đặt tay lên trán cô. Triệu Hương Nông đẩy tay anh ra, đồng thời gỡ kính trên mặt anh và cởi chiếc mũ đã trùm gần hết gương mặt anh xuống.

Quả nhiên! Triệu Hương Nông nhìn thấy khuôn mặt sưng tím, cú đạp của cô thật sự đã đạp sưng mặt anh rồi. Triệu Hương Nông ân hận đến không thể nói nên lời, cô giơ tay lên định giật mạnh tóc mình.

Vừa chạm tay vào tóc thì bị ngăn lại.

"Mục Hựu Ân, em định làm gì vậy?" Tống Ngọc Trạch cầm lấy tay cô, giọng anh lộ ra sự cảnh cáo.

Triệu Hương Nông nhìn chăm chú vào gò má hơi sưng của anh.

"Em nghĩ em đã làm mặt anh ra nông nỗi này ư?"

Cô gật đầu.

Tống Ngọc Trạch bật cười.

"Cả đoạn đường anh không nói chuyện với em." Triệu Hương Nông đưa ra chứng cứ chính đáng. Một giây sau, cô lắp bắp: "Anh... anh định làm gì vậy? Sao... sao anh lại cởi giầy của em?"

Vừa dứt lời, giầy liền rời khỏi chân cô, Tống Ngọc Trạch nhấc chân cô lên, từ từ để chân cô chạm vào mặt anh: "Vừa nãy em đạp anh nhẹ như thế này này."

"Em chỉ đạp nhẹ như này thôi á?"

Tống Ngọc Trạch gật đầu: "Cho nên cú đạp nhẹ hều ấy làm sao có thể làm mặt anh sưng như này được."

Một phút sau, Triệu Hương Nông ngập ngừng nói với Tống Ngọc Trạch: "Anh... giờ anh có thể buông em ra được rồi."

Lúc này, Tống Ngọc Trạch đang nắm cổ chân cô, chân cô đang gác trên đùi anh, còn anh đang nhìn cô. Ngay lập tức, Triệu Hương Nông bị Tống Ngọc Trạch nhìn đến khẩn trương. Hễ khẩn trương là đầu óc cô trỗng rỗng, cổ họng khô rát, sau đó im lặng để mặc anh kề gần về phía cô.

Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, Triệu Hương Nông mới nhớ ra còn chuyện quan trọng chưa giải quyết xong.

Cô nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn của anh, nói: "Anh vẫn chưa nói cho em biết mặt anh bị làm sao?"

Rốt cuộc tên khốn nào đã khiến mặt Tống Ngọc Trạch thành ra thế này?

"Mai là đỡ ấy mà." Anh nói giảm nói tránh.

"An Thác Hải!" Giọng cô có ý cảnh cáo.

"Mục Hựu Ân." Anh cọ mũi vào tóc mai cô: "Đừng để ý mấy chuyện đó, anh cam đoan ngày mai sẽ đẹp trai trở lại. Hựu Ân, Mục Hựu Ân, em sẽ không ghét bỏ bộ dạng hiện tại của anh chứ? Hửm?"

Chết tiệt! Anh nói chuyện thôi cần gì dựa sát vào cô như vậy, cả cái âm mũi cuối cùng của anh nữa, anh có biết anh làm như vậy cô rất dễ dàng trở nên ngốc nghếch hay không. Nghe cô bắt đầu thốt ra những lời ngu ngốc gì này: "Không, không, em không nghĩ như vậy, em cũng không ghét bỏ anh, với lại, A Thác à, dù anh bị đánh cũng còn đẹp chán, đẹp trai hơn ai hết, em chỉ..."

Em chỉ? Chỉ gì nhỉ? Tự dưng An Thác Hải liếm tai cô làm gì? Chỉ gì nhỉ? Triệu Hương Nông càng đổ người về phía sau, Tống Ngọc Trạch càng ghé sát lại.

Sau nụ hôn dài, đầu óc cô trở nên mê muội, trong lúc đó chiếc xe bắt đầu di chuyển. Khi cô nhớ ra chuyện chồng mình bị đánh một lần nữa thì xe của họ cũng sắp về đến nhà.

"An Thác Hải, anh vẫn chưa nói cho em biết vì sao anh lại bị đánh." Mục Hựu Ân nghiêm mặt, cất giọng hung dữ: "Em cảnh cáo anh, đừng có dùng cách vừa nãy để đánh lạc hướng em."

"Vì sao em lại thấy vừa nãy là anh đang đánh lạc hướng em, vừa nãy anh thật sự muốn hôn em."

Thế sao? Anh thật sự muốn hôn cô ư? Khoan đã! Lại... lại thế nữa rồi.

Mục Hựu Ân nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cô biết anh đang nhìn cô qua gương xe.

"Muốn biết lắm à?"

Nói thừa, anh là chồng cô, chồng bị đánh thì tất nhiên vợ phải nổi cơn tam bành rồi, thậm chí có thể báo thù thay chồng! Triệu Hương Nông tiếp tục nghiêm mặt.

"Mục Hựu Ân, thời tiết hôm nay đã lên ba mươi độ."

Chuyện này cô biết, nhưng bị đánh và thời tiết thì có liên quan gì đến nhau! Hửm?

"Trời nóng, con người rất dễ bực bội, điều này còn có căn cứ khoa học đấy."

Ừm, cách giải thích này cũng có lí.

"Vì trời nắng nóng nên anh nhất thời không kiềm chế được mà cãi nhau với người ta, cãi nhau xong thì lao vào dần nhau một trận, và thế là thành ra như này."

Có phải vì trời nóng bức đã khiến một người chưa từng đánh nhau với ai bao giờ như chồng cô đã đánh lộn với người ta? Chuyện này nghe có vẻ là lạ, có điều Triệu Hương Nông lại nghĩ sang một chuyện khác.

"An Thác Hải!" Triệu Hương Nông đập mạnh tay lên cửa xe: "Vì sao anh lại bị người ta đánh, mà không phải anh đánh người ta?!"

"Kít..." một tiếng, xe đột ngột dừng lại, Tống Ngọc Trạch gục đầu vào vô lăng, bả vai run rẩy kịch liệt. Sau đó, anh bưng mặt cô, tỏ vẻ nghiêm túc: "Mục Hựu Ân, anh bị người ta đánh nhưng anh cũng đánh lại họ, bây giờ mặt của mấy gã kia sưng vù như đầu heo ấy."

Mấy gã kia bị đánh thành đầu heo? Mấy gã kia? Có nghĩa là...

"Một địch mấy?"

"Một địch bốn!"

Một địch bốn! Ngầu quá! Nghe đến đây Triệu Hương Nông cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô duỗi tay, cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt anh, chỗ gò má bị sưng lên, hơn nữa khóe miệng còn bị bầm máu, chắc chắn rất đau.

"Đau không?" Ngón tay khẽ chạm vào khóe miệng anh.

Anh lắc đầu, rồi anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng thật thấp: "Hựu Ân, chúng ta về đến nhà rồi."

Thuận theo ánh mắt của anh, Triệu Hương Nông nhìn thấy căn nhà được cây cối bao quanh trên khu đất cao cao của bọn họ. Ừm, đó là nhà của anh và cô, lát nữa, ánh đèn ấm áp trong nhà sẽ sáng lên, trở thành chấm sáng le lói trong hàng ngàn ánh đèn gia đình ở thị trấn này.

Dưới ánh đèn êm dịu, không gian rộng chừng ba mươi mét vuông là nhà bếp. Triệu Hương Nông ngồi trước bàn ăn, ngắm Tống Ngọc Trạch nấu cơm cho cô. Bóng lưng anh, từng động tác của anh cô vô cùng thân thuộc, nhưng vẫn không biết chán là gì.

Nước đã sôi, mùi thơm của cơm tỏa ra, mang theo mùi vị của đậu tương. Hơi nước, mùi cơm và mùi đậu tương phảng phất trong ánh đèn vàng dịu mắt khiến cô bắt đầu xuất thần. Hơi nước lượn lờ trong không trung dường như đã nhuốm vào đôi mắt cô, cơ thể cô dường như đã không nghe theo sự điều khiển của cô nữa, cô đến sau lưng anh, duỗi tay ôm lấy hông anh, tựa mặt vào lưng anh, bắt đầu thủ thỉ:

"Dù em không nhớ lần đầu tiên chúng ta nắm tay, lần đầu tiên hẹn hò, lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên cho anh sờ em, nhưng em có thể khẳng định một điều rằng em đã yêu anh vào khoảnh khắc như bây giờ. Có lẽ khoảnh khắc ấy xảy ra vào mùa đông, tiết trời rất lạnh, anh đun nước cho em, nước sôi và hơi nước bắt đầu bốc lên, căn phòng đầy ấm áp, sự ấm áp đó nhanh chóng thấm vào đáy lòng, rồi tình yêu nảy nở, giống như một hạt giống nhỏ bé bắt đầu đâm chồi, sau đó lớn dần theo từng ngày."

Hương Nông, Triệu Hương Nông, nếu lúc này em chăm chú lắng nghe, thì em sẽ nghe thấy tiếng nước rơi tí tách xuống mặt đất, đó là âm thanh của nước mắt, thứ chất chứa bao tình cảm của con người.

Triệu Hương Nông thỏa mãn nằm trên sofa, cô đã ăn quá no rồi, món cơm chưng kèm đậu tương nóng hổi ngon tuyệt cú mèo, điều duy nhất không trọn vẹn là tối nay người đàn ông của cô có vẻ mất tập trung.

"Anh đang đợi một cuộc điện thoại." Khi chiếc thìa của Tống Ngọc Trạch rơi xuống lần thứ hai, anh đã giải thích với cô như vậy.

"Điện thoại gì thế?"

"Là công chuyện ở xưởng cà phê."

Được rồi, nếu là chuyện công ty của anh thì cô nhất định nghe không hiểu, có điều, cô vẫn cùng anh chờ cuộc điện thoại đó.

Một lúc sau, điện thoại của Tống Ngọc Trạch đổ chuông, anh liếc Triệu Hương Nông một cái rồi cầm điện thoại đi khỏi đó.

Người gọi đến là Bách Nguyên Tú, cuộc điện thoại này cũng nằm trong dự liệu của Tống Ngọc Trạch, có điều... lời lẽ của Bách Nguyên Tú rất trơ tráo.

"Trước khi rời khỏi đây, tôi hi vọng có thể ở bên cô ấy hai mươi tư giờ không bị quấy rầy." Bách Nguyên Tú nói, giọng điệu rất cứng rắn.

Ở bên cô ấy hai mươi tư giờ? Còn không bị quấy rầy? Shit!!

Tối nay, nhất định Triệu Hương Nông sẽ không biết rằng cô đã trở thành món hàng để hai người đàn ông cò cưa với nhau.

Cuộc trả giá bắt đầu:

"Hai mươi tư giờ quá dài! Rút ngắn lại đi."

"Không được, nhất định phải là hai mươi tư giờ!"

"Bách Nguyên Tú!"

"Tống Ngọc Trạch!"

"Tám tiếng, nhiều nhất cũng chỉ có tám tiếng thôi!"

"Hai mươi tiếng, nhất định phải là hai mươi tiếng!"

"Mười tiếng."

"Mười tám!"

"Mười hai!"

"Mười sáu!"

"Mười bốn!"

"Được, vậy thì mười bốn tiếng!"

- --------------------------------------------------------------------

Ok hai ông anh quá đáng vđ:)))))))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.