Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 19: Khởi nguồn của Vườn Địa Đàng (04)



Có những lúc, Triệu Hương Nông có một loại cảm giác chán ghét với phòng thay đồ của mình. Quần áo của cô mãi quẩn quanh mấy màu sắc đơn điệu, trắng, xanh nhạt, tím nhạt, xanh biếc...

Triệu Hương Nông có nhà thiết kế quần áo, nhà tạo hình riêng. Đây là những người Triệu Diên Đình nhờ thư ký của mình tìm đến cho cô. Ở một số phương diện ba cô là một người cố chấp, ông mong con gái của mình là một người đẹp thanh thuần, ngây thơ, trong sáng.

Lúc nhỏ, Triệu Hương Nông không hiểu chuyện, nhưng dần dần lớn lên, cùng với những thứ cô đọc được từ trong đôi mắt của mẹ mình, cô cũng dần hiểu chuyện, dù là chuyện nhỏ nhặt nhất.

Làm một người đẹp thanh thuần cũng không có gì xấu cả, ít nhất thì ngoại hình của cô có thể khiến cô tránh xa những chuyện không hay.

Mọi người thường yêu cầu rất hà khác với những đứa trẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng: Mặc áo lông thú một lần sẽ bị đám người của hiệp hội bảo vệ động vật "hỏi thăm", mở nhạc to sẽ có người gọi điện khiếu nại, hơi to tiếng với thú cưng của mình sẽ bị cho là ngược đãi động vật, lái loại xe nhiều khí thải sẽ có người của hội bảo vệ môi trường "sờ gáy", đi từ thiện thì bị nói là làm màu, bla bla...

Chạm vào khuôn mặt mình trong tấm gương, khuôn mặt này đã giúp cô rất nhiều chuyện. Mới đây có một trang web nào đó mở một cuộc bình chọn, rồi cô được bọn trẻ bình chọn là thiên kim mà bọn nhóc muốn gần gũi nhất.

Triệu Hương Nông chậm chạp trút bỏ bộ lễ phục màu đỏ đen.

Cô mặc chiếc váy tay lỡ cao cổ màu trắng lên người, bộ lễ phục màu đỏ đen nằm ở một bên. Cô tin sau khi cô rời khỏi căn phòng này, sẽ có người làm mang bộ lễ phục kia đi. Ngày hôm sau người làm sẽ mang bộ lễ phục đó đến trung tâm quyên tặng quần áo. Bởi vì, nam chủ nhân của gia đình này không thích con gái ông ăn mặc như vậy.

Cô bước ra khỏi phòng, khuôn mặt sạch sẽ không son phấn, mái tóc đen dài đến ngang lưng được buộc ở sau gáy, đôi giày đế bằng dẫm trên mặt thảm ở hành lang màu vàng kim. Khi bước qua chỗ ngoặt, khuôn mặt vô cảm của cô bắt đầu dịu lại. Đến khi ánh đèn trong phòng ăn hắt lên khuôn mặt cô, thì cô nhếch khóe miệng.

Khi khóe miệng nhếch lên, thì khóe mắt cũng cong cong, làn váy lay động theo mỗi bước chân của cô. Cô đến trước mặt ba mẹ mình, bộ đồ ăn sáng loáng phản chiếu khuôn mặt trong sáng của cô.

Đan hai tay ở trước người, cất giọng ngọt ngào: "Ba, mẹ."

Triệu Diên Đình bắt đầu mỉm cười, ông cũng có đôi mắt cong cong khi cười giống như cô.

Bữa ăn kéo dài ba mươi lăm phút cũng kết thúc, trong quãng thời gian này, chỉ có nam chủ nhân nói chuyện cùng con gái mình, nữ chủ nhân ngồi bên cạnh chỉ lẳng lặng ăn cơm.

Cuối cùng, giọng điệu của nam chủ nhân tràn đầy sự cưng chiều: "Tiểu Nông, chốc nữa đến thư phòng của ba một chuyến."

"Vâng thưa ba." Cô mỉm cười với ba mình.

Khi cô quay sang phía mẹ mình, thì chỉ nhận được ánh mắt lạnh lùng của người mẹ ốm yếu của mình. Nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy ẩn trong ánh mắt đó là sự chán ghét.

Vì nam chủ nhân của ngôi nhà này yêu thích kiến trúc thời kỳ dân quốc, nên ông đã tốn một khoản tiền lớn để biến ngôi nhà của mình thành một kiến trúc mang phong cách Thượng Hải cũ trong thời kỳ dân quốc. Mọi người thích gọi tòa nhà có diện tích to gần bằng mấy sân bóng này của Triệu Diên Đình là "Triệu công quán". Những người làm trong Triệu công quán ít nhiều đều rõ: Nam chủ nhân của Triệu công quán coi cô con gái độc nhất của ông ta là viên minh châu trên tay. Tình cảm giữa nam chủ nhân và nữ chủ nhân của Triệu công quán không tốt, mà nữ chủ nhân và cô con gái của mình cũng rất xa cách, hai người ít khi nói chuyện với nhau.

"Các người nói xem liệu Triệu Hương Nông có phải là con gái của Triệu tiên sinh với người phụ nữ khác hay không?" Đám người làm ngầm bàn tán với nhau.

Triệu Hương Nông là đứa con mà Lý Nhu đã mang thai mười tháng rồi sinh ra, đây là sự thật trăm phần trăm.

Lúc này, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mẹ, Triệu Hương Nông dịu giọng: "Mẹ à, ngày mai con không bận việc gì, con cùng mẹ đến nhà thờ nhé."

Lý Nhu khẽ đặt cái tách trà lên bàn ăn, nhìn Triệu Hương Nông với ánh mắt lãnh đạm: "Không cần."

Phòng ăn chỉ còn lại một mình Triệu Hương Nông. Cô đứng dậy nhìn chiếc váy màu trắng trên người mình. Xem ra, cô mặc như này khiến mẹ giận rồi.

Cô đi vào thư phòng của Triệu Diên Đình, ông đang nói chuyện điện thoại. Đã nửa tháng Triệu Hương Nông không gặp ba mình rồi, trong nửa tháng này Triệu Diên Đình vẫn luôn công tác ở Pháp.

Vừa nghe điện thoại Triệu Diên Đình vừa ra hiểu bảo cô đợi ông. Trong lúc đó, Triệu Hương Nông đi đến trước cây đèn đặt trên tủ. Trong phòng cô cũng có cây đèn giống như này, chao đèn được làm thủ công bởi nghệ nhân Italy. Chiếc đèn được thiết kế chạm rỗng hình con bướm, chiếc đèn còn có một điểm rất hay, chỉ cần khẽ chạm tay vào chao đèn là nó sẽ từ từ chuyển động, lúc đó những con bướm trên đó sẽ trở nên sống động như thật.

Cô chạm vào chao đèn, trong tích tắc, dường như có vô số những con bướm tung cánh bay lượn, chúng bay đến rồi khẽ hôn lên khuôn mặt của cô, rồi chúng lại bay đi. Triệu Hương Nông vô thức xòe tay ra, vài con bướm đậu trên lòng bàn tay cô, cô nhếch miệng nở nụ cười với những tinh linh xinh đẹp đó.

Căn phòng bỗng trở nên tĩnh lặng, sự tĩnh lặng đó trở nên kỳ lạ bởi một ánh mắt sáng quắc. Triệu Hương Nông quay mặt sang bên tay trái, nụ cười sượng cứng ở trên môi.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Triệu Diên Đình đã cúp điện thoại, ánh mắt của ông vô thức rơi xuống trên người cô, mãi không rời.

Nụ cười cứng đờ trên mặt, bàn tay dừng ở giữa không trung, cô đành gọi Triệu Diên Đinh bằng giọng điệu tự nhiên nhất: "Ba à."

Người kia từ từ quay mặt đi.

Vài phút sau, trong tay Triệu Hương Nông có thêm một chiếc hộp khắc hoa. Dưới ánh mắt mong đợi của Triệu Diên Đình, cô mở chiếc hộp ra, bên trong có một cây quạt đàn hương xinh xắn tinh xảo.

Vài tháng trước Triệu Hương Nông đã nhìn thấy cây quạt này, nó là một trong số những văn vật quý giá được tuồn ra từ Viên Minh Viên ở cuối đời nhà Thanh, vẫn luôn được nhà sưu tầm người Pháp cất giữ.

"Ba cảm thấy nó rất hợp với con, nên ba liền mua nó." Triệu Diên Đình nói qua quít: "Cứ coi như là quà ba tặng cho con vì đã tìm được công việc đầu tiên."

Triệu Hương Nông cụp mắt, nhìn cây quạt đàn hương lặng lẽ nằm trong hộp.

"Tiểu Nông, không thích à?" Triệu Diên Đình nói to hơn.

Cô vội vàng ngước mắt, mỉm cười: "Sao con lại không thích được chứ, lúc nó xuất hiện trong buổi triển lãm ở Venezia tháng trước, bạn bè của con đều muốn có được nó."

Triệu Diên Đình nở nụ cười hài lòng.

Đóng hộp lại, nghĩ ngợi một lúc, Triệu Hương Nông nói: "Ba à, lần sau đi công tác về ba cũng tặng quà cho mẹ được không?"

Triệu Diên Đình vẫn cười, nhưng ánh mắt đã bắt đầu lộ ra sự lạnh lùng.

"Ba, ngày trước mẹ vẫn luôn đau ốm, nhưng bà ấy không nghe theo lời khuyên của bác sĩ mà chọn sinh con ra." Cô duỗi tay nắm lấy tay áo của Triệu Diên Đình, kéo dài giọng: "Ba à..."

Triệu Hương Nông vẫn nhớ mang máng xóm nghèo đến cái tên cũng không có kia. Những đứa trẻ trong xóm nghèo đó đều hiểu chuyện từ rất sớm, cô cũng là một trong những đứa trẻ đó. Cô và mẹ mình cùng sống nương tựa vào nhau trong căn nhà tồi tàn chật chội.

Triệu Diên Đình nhìn bàn tay đang giữ tay áo mình, ánh mắt bất đắc dĩ, giọng nói cũng lộ ra sự bất lực: "Ba nhớ rồi, lần sau đi công tác cũng mang quà về cho mẹ con."

"Cảm ơn ba." Triệu Hương Nông cong miệng cười, tiếp tục "được voi đòi hai bà trưng": "Còn nữa ba ơi, thứ bảy ba phải dành chút thời gian đi uống trà chiều với mẹ nhé."

"Rồi, rồi, nghe con hết." Giọng nói của Triệu Diên Đình càng thêm bất đắc dĩ, trong đó còn xen lẫn sự cưng chiều.

Được Triệu Diên Đình ngầm đồng ý, Triệu Hương Nông ôm chiếc hộp rời khỏi thư phòng đến trước cửa phòng Lý Nhu. Từ khi Triệu Hương Nông hiểu chuyện thì Triệu Diên Đình và Lý Nhu vẫn luôn chia phòng ngủ riêng. Dì Thanh nói với cô đó là vì sức khỏe mẹ cô không tốt. Lí do này có thể gạt cô khi cô còn nhỏ, nhưng sau khi trưởng thành...

Được rồi, không cần nghĩ nữa, Triệu Hương Nông vỗ vỗ mặt mình rồi gõ cửa.

"Mẹ ơi, con đây."

Lý Nhu không mở cửa cho cô, nguyên nhân là bây giờ bà đã nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ rồi.

Rõ ràng đèn trong phòng bà vẫn sáng, mẹ cô có một thói quen là lúc đi ngủ nhất định phải tắt hết đèn. Xem ra mẹ không muốn gặp cô, cô chỉ muốn đến chúc mẹ ngủ ngon thôi mà.

Nếu như mẹ mở cửa cho cô vào, nếu như mẹ nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, cô sẽ tựa đầu lên vai bà, nói với bà: "Mẹ ơi, có con ở đây, không ai có thể bắt nạt mẹ được. Mẹ ơi, con sẽ bảo vệ mẹ giống như mẹ đã bảo vệ con lúc nhỏ vậy."

Nếu như, mẹ dịu dàng vỗ lưng cô như hồi nhỏ, thì cô nghĩ, có lẽ cô sẽ òa khóc.

Cô sẽ nói với bà bằng giọng nói xen lẫn sự uất ức: "Mẹ ơi, Bách Nguyên Tú là một tên khốn."

Nhưng mà, trên đời này đâu có nếu như. Cô chỉ có thể bước đi trên hành lang dài dằng dặc, để lại sau lưng ánh đèn rực rỡ, và hình bóng cô độc ở dưới chân cô.

Đêm đã khuya, Triệu Hương Nông vẫn ngẩn ngơ nhìn mình trong gương. Không phải mẹ cố tình ghét cô, mà tất cả đều do lỗi lầm của khuôn mặt này.

Màn đêm càng sâu lắng hơn, Triệu Hương Nông gọi điện thoại cho Bách Nguyên Tú. Tối nay, Bách Nguyên Tú không gọi điện chúc cô ngủ ngon. Không, phải nói là từ sau khi cô và Bách Nguyên Tú đính hôn thì anh ta không gọi điện chúc cô ngủ ngon mỗi tối nữa.

Triệu Hương Nông hiểu, vì sao cả tuần này Bách Nguyên Tú không gọi điện cho cô. Bởi vì trong lúc ấm đầu, cô đã nói một câu rất ngu xuẩn.

Buổi tối mà Triệu Hương Nông và Bách Nguyên Tú đính hôn, cô nhìn thấy anh ta và Hạ Tiểu Thuần ở bên nhau, lúc đó Hạ Tiểu Thuần vẫn chưa trở thành cô C.

Trong một góc mờ tối, Hạ Tiểu Thuần nép vào lòng Bách Nguyên Tú như con chim nhỏ.

Ngày hôm sau, trên tay Triệu Hương Nông đã mang chiếc nhẫn đính hôn do chính tay Bách Nguyên Tú đeo lên. Dưới ánh mắt dịu dàng của anh ta, cộng thêm men say sai khiến, cô nói với anh ta với dáng vẻ ngây thơ của thiếu nữ trái đất: "Bách Nguyên Tú anh là người đàn ông duy nhất hôn em, chạm vào cơ thể em."

Cô biết, nhất định câu nói kia đã hù dọa Bách Nguyên Tú. Quả thực, anh ta đã bị hù dọa rồi.

Điện thoại của Bách Nguyên Tú tắt máy!

Nằm trên giường, Triệu Hương Nông duỗi tay ra, nheo mắt nhìn ánh đèn lọt qua kẽ tay, lẩm bẩm: "Được lắm, được lắm, Bách Nguyên Tú, anh có thể quá đáng hơn một chút nữa."

Trên chiếc tủ đầu giường đặt bức ảnh cô và Bách Nguyên Tú hồi nhỏ. Yêu Bách Nguyên Tú chắc hẳn là một chuyện bất ngờ trong cuộc đời của Triệu Hương Nông.

Mùa hạ năm đó, khi cô ngã từ trên lưng ngựa xuống và anh ta đỡ được cô, cô được anh ta ôm ngang trong lòng. Lúc đó bầu trời rất xanh, rất xanh, giống như bầu trời trong xanh của Istanbul mà cô vẫn luôn yêu thích, khát khao.

Dưới bầu trời xanh thẳm là khuôn mặt của Bách Nguyên Tú, hàm răng trắng tinh đều đặn, ánh mắt sáng ngời.

Cô cứ dễ dàng mà yêu anh ta như vậy.

Về sau, Triệu Hương Nông cũng không phân biệt rõ được, lúc đó thứ cô yêu là bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu Bách Nguyên Tú, hay là khuôn mặt của anh ta dưới bầu trời trong xanh kia.

Đối với Triệu Hương Nông, bầu trời trong xanh đại diện cho bay lượn, tùy ý, tự do.

Còn có, phá tan mọi ràng buộc!

"Nếu có một ngày Bách Nguyên Tú thật sự làm một việc rất quá đáng thì mày sẽ làm gì?" Cô tự hỏi bản thân mình.

"Vậy tao cũng sẽ làm một việc quá đáng như vậy." Cô nghe thấy đáp án của mình.

Dựa vào ký ức thuở bé, dưới ánh đèn Triệu Hương Nông chơi một trò chơi không tốn một xu nào khi cô còn ở trong xóm nghèo kia, chú chim nhỏ tung cánh bay lượn dưới ánh đèn, đôi cánh chao liệng không biết mệt.

Trong hồi ức sau này của cô, ngày hôm nay chính là ngã ba đường trong cuộc đời cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.