Mấy ngày hôm sau, do được cư dân mạng vuốt ve nên ả ta nở mũi, gọi điện thoại cho cô mà giọng nói kiêu ngạo dễ dàng nghe ra được.
“Chị gái, dạo này chị có khỏe không?”
“Sao hả?” Cô nhanh chóng bắt máy, giọng nói của ả ta hình như đã coi thường cô hơn trước.
Hừm, hình như ả không biết ai đã một tay nâng ả lên hot search.
“Có phải là cô đã thấy tin tức rồi không?”
“Chị à, nói điện thoại không tiện, chúng ta ra quán cafe nói chuyện đi.” Thẩm Liên Đình mấy ngày nay chôn chân ở nhà làm bà hoàng cũng cảm thấy buồn bực, chính vì vậy muốn ra ngoài lên mặt một chút.
“Được.”
Thẩm Họa Minh đi theo địa chỉ mà ả gửi đến một quán cafe, nơi đây được bố trí theo phong cách cổ điển.
Cô ngồi đợi đã được ba mươi phút mà không thấy ả đâu hết, đúng là có sự chống lưng là lập tức lên mặt.
Nhưng mà chuyện này, cô sẽ không để cho ả dễ dàng tận hưởng danh tiếng.
Giờ nghĩ lại, sau lưng Thẩm Liên Đình còn có nhà họ Mạc và cả bà mẹ kế quyền lực của cô ta đang nắm trong tay gia sản của nhà họ Thẩm mà đáng ra người sở hữu là cô.
Đến bây giờ, Thẩm Họa Minh mới nhớ đến chuyện này, cô gõ đầu mình một cái.
Muốn hạ gục ả thì phải để cho hai cây cột đình đằng sau sập trước mới đúng.
Trong đầu nảy ra một ý nghĩ, cô muốn đoạt lấy số cổ phần của nhà họ Thẩm trong tay của Mạc Du Cẩn cùng với một số cổ đông trong tập đoàn trước, sau đó mới có quyền lực giật dây bọn họ.
Cô gái nhỏ lần trước cùng Mạc Du Cẩn ở công viên, chắc hẳn đang giận anh ta đến thấu xương.
Nhân lúc Thẩm Liên Đình mắc bệnh ngôi sao chưa tới, cô tranh thủ tìm cách liên lạc với cô gái ấy.
Hình như cô ta là người mẫu Bạch Hoa dạo gần đây đang nổi vì gương mặt sắc lẹm và thần thái ngút trời.
Chỉ cần nửa phút, cô đã tra ra được cách liên lạc với Bạch Hoa, nhưng ngay lúc này, Thẩm Liên Đình cũng đã đến.
Cô ta mặc một bộ váy bó sát, khoác chiếc áo da đắt tiền bên ngoài, đôi bốt cổ cao khiến đôi chân ả trở nên dài hơn.
Đúng là đang phô trương thanh thế, hoàn toàn không giống một bà vợ có chồng ngoại tình một chút nào.
Nhanh chóng thao tác trên màn hình, sau đó cô lập tức tắt điện thoại, cầm ly cacao trứng đã gọi từ trước, từ từ nhấp môi như không có chuyện gì xảy ra.
Mỗi bước đi của Thẩm Liên Đình đều phát ra tiếng kêu, khiến cho ai nấy cũng vì phiền phút mà liếc xéo ả một cái.
Người đáng thương thì cũng có điểm đáng ghét, nhưng Thẩm Liên Đình thì họ nhìn bất cứ lúc nào cũng thấy đáng ghét hết.
“Chị chờ lâu chưa?”
“Em gái muộn những bốn mươi lăm phút, là đang không để chị vào trong mắt sao?”
“Dạ không, em nào có.” Ả ngồi xuống, gọi một ly capuchino rồi nói tiếp.
“Ở nhà em bận rất nhiều việc nên mới đến muộn, mong chị không chấp.”
Cô nhìn qua một lượt, sắc mặt tốt, trang điểm tỉ mỉ, quần áo đắt tiền.
Chắc hẳn là tốn thời gian để chọn đồ và trang điểm nên đến đây muộn.
Chính là muốn dìm cô xuống, cũng như muốn mọi người thấy được vẻ đẹp của ả.
“Dạo này em ổn chứ?”
Nghe Thẩm Họa Minh hỏi thăm, ả đắc ý lên tiếng: “Rất tốt, mẹ chồng cũng rất chiều em, đến cả rửa bát cũng tranh em làm.”
“Vậy là tốt rồi.” Cô chỉ hỏi thăm để an tâm rằng chuyện này đi theo đúng hướng của kế hoạch, nhưng không ngờ người phụ nữ trước mắt lại không biết tốt xấu mà lên mặt với cô.
Sau khi lật đổ được mẹ của ả, cô có thể dìm người con gái huênh hoang của bà ta xuống nước cùng với người mẹ kế xinh đẹp tốt bụng ấy.
“Nghe nói sạo này chị đang cãi nhau với anh rể? Hai người không sống hạnh phúc sao?”
“Bọn chị vẫn tốt, ngược lại là em kìa.
Bị Mạc Du Cẩn phản bội, chắc là rất đau khổ? Bây giờ hai người sao rồi?” Cô thấy ả đang muốn chuyển hướng để chọc ngoáy mình thì lập tức bẻ lái, khiến cho mũi dùi quay ngược lại ả.
“Anh ấy đã bị cha dạy dỗ một trận, hơn nữa hiện tại rất biết cách lấy lòng em.” Thẩm Liên Đình thấy cô đang đào sâu thì tái mặt.
Ánh mắt xung quanh của mọi người không nhìn ả nhưng tai thì đang vểnh lên để hóng chuyện.
Cô càng nói, sẽ càng khiến cho người ta hứng thú hơn.
“Hai đứa tốt hơn hết nên làm lành đi, đừng có giận lẫy nhau như thế, đối với cả hai mà nói thì không ai có lợi, nhưng tình yêu có thể sẽ bị mai một.” Cô tốt bụng nhắc nhở, khiến cho mọi người xung quanh càng hứng thú hơn.
Họ nghe dĩ nhiên là hiểu cô là đang ám chỉ chuyện hôn nhân của Thẩm Liên Đình đã sắp tan vỡ.
Chuyện này chỉ là một lẽ thường tình và không đáng để tâm, nếu như ả ta không ăn vận chải chuốt và trở thành hiện tượng mạng từ trước đó.
“Chúng em biết rồi, chị không cần phải khổ tâm đâu ạ.” Vốn dĩ ả đến đây là muốn khiến cho Thẩm Họa Minh trở nên khó coi, thế nhưng dường như mũi dùi đang hướng hết về phía ả.
“Chị không phải là lo cho mấy đứa hoàn toàn.
Ngược lại là mẹ, vì lo cho em mà mất ăn mất ngủ.
Gả vào một gia đình hào môn là chuyện tốt, nhưng không thể dùng thế lực của bọn họ quá lâu để duy trì một hiện tượng mạng được, em hiểu không?”
Ý tứ của cô rõ ràng là đang muốn nói Thẩm Liên Đình dựa vào nhà chồng để giữ danh tiếng, sau đó có người khui ra bí mật động trời của Mạc Du Cẩn vì quá chán ghét hiện tượng mạng là ả.
Về phần chuyển mũi dùi của dư luận, một nhà báo, phóng viên như cô không thiếu kinh nghiệm để làm.
Những bài báo nào trên mạng có cô đứng sau, lời lẽ trở nên vô cùng sắc bén và không có lỗ hổng để đào xới.
Muốn chỉnh cô bằng những lý lẽ của một kẻ tối ngày chơi bời lêu lổng, chính là không để cô trong mắt.
Thấy sĩ diện của mình trong vài câu nói của Thẩm Họa Minh dần bị bôi nhọ, ả không cam lòng.
Nhưng về tài ăn nói thì lại kém xa cô, mỗi lời ả nói đều cho cô cơ hội để nắm thóp.
Dựa vào đâu mà cô lại khiến cho ả khó coi? Dựa vào đâu mà cô dám vênh váo? Chẳng phải chỉ là một đứa mồ côi mẹ thôi sao? Vậy mà lại dám sỉ nhục ả.
“Em gái, đừng nghĩ rằng mẹ sẽ là chỗ dựa cho em cả đời.” Cô ghé sát tai ả, giọng nói trầm thấp như tu la địa ngục.
“Chỉ cần lộ ra một chút sơ hở từ vụ án của mẹ tôi năm xưa, mẹ con cô muốn sống hay chết thì còn phụ thuộc vào bàn tay của tôi.”
“Đồ mồ côi mẹ, cô thì có gì để đe dọa tôi?” Ả nghe vậy thì dựng tóc gáy, hét lớn mà quên rằng mình đang ở nơi công cộng.
Mọi người vì tiếng hét giận dữ đó mà nhìn về phía hai chị em, chỉ thấy Thẩm Liên Đình giơ vuốt, còn Thẩm Họa Minh đang áp tay lên má như đang che đi vết thương.
Một người bất bình lên tiếng.
“Mồ côi mẹ thì làm sao? Ăn mất miếng thịt nào của cô chắc?”
“Biết là hai chị em nhà họ Thẩm cùng cha khác mẹ, nhưng không ngờ cô chị lại bị ức hiếp đến mức này.
Mọi người xem cô ấy kìa, yếu đến mức không dám phản kháng.”
“Đánh người ở nơi công cộng như thế, chứng tỏ ở nhà cô ta quá được nuông chiều.”
“Cô chị hình như ít được cưng như cô em thì phải.”
Thẩm Liên Đình nghe vậy thì sững người, nhất cử nhất động của ả đang bị mọi người giám sát, bàn tay giơ lên cao cũng không dám hạ xuống..