Đoá Hồng Của Con Mèo
Lăng Nhất cất bức ảnh đi rồi nhìn vào bóng tối vô tận bên ngoài cửa sổ.
Đối với cậu, Lâm Tư luôn có cảm giác đặc biệt, nhưng hiện tại khi đi vào vũ trụ con, cảm giác này
hoàn toàn bị cắt đứt, giống như tín hiệu từ con tàu này không thể truyền tới tàu du hành kia nữa.
Đôi mắt cậu hơi đờ đẫn, cậu đưa tay phải ra ấn vào ngực mình, cảm nhận nhịp đập của nó, biết rằng
mình đã vĩnh viễn mất đi thứ gì đó.
Những đứa trẻ bỏ chạy trong cơn giận dữ luôn có thể quay trở lại, miễn là chúng muốn về nhà, nhưng
cậu thì không thể. Đây là một chuyến đi chỉ có thể đi về phía trước.
Cậu có thể chết, cậu có thể không bao giờ quay trở lại, cậu có thể bị chôn vùi trêи một hành tinh
lạ, cậu có thể trở thành cát bụi trong biển sao, hoặc cậu có thể bị lạc lõng trong một hố đen. Lúc
đó, Lâm Tư sẽ không bao giờ có thể đợi cậu quay lại được nữa.
Một lúc lâu sau, cậu mới khôi phục lại trạng thái của mình, nâng cổ tay rồi bật máy liên lạc, nhìn
thấy trêи đó có một vài tin nhắn chưa đọc.
Người gửi là Lâm Tư.
Cậu lặng lẽ nhìn cái tên gần hai phút, sau đó bấm vào tin nhắn.
Vốn dĩ, cậu muốn lặng lẽ rời đi trong khi Lâm Tư đang ngủ, nhưng không ngờ rằng anh ấy vẫn nhìn
thấy cậu. Tin nhắn anh gửi rất ngắn, thậm chí còn bị mắc lỗi chính tả, anh chưa bao giờ bị mắc một
lỗi nhỏ như vậy, chắc hẳn anh đã viết nó rất vội.
“Tôi muốn hỏi em nguyên nhân, nhưng đã quá muộn.” “Bảo vệ những người trêи tàu vũ trụ, sau đó trở
về an toàn.” “Chăm sóc bản thân mình tốt.”
Toàn cơ thể Lăng Nhất run lên, tầm mắt nhanh chóng mờ mịt, nước mắt rơi xuống.
Cậu lau đi những giọt nước mắt che khuất tầm nhìn của mình, nhưng những giọt nước mắt mới cứ vậy
tuôn ra tiếp, gò má lạnh ngắt và mái tóc đen xinh đẹp bị ướt đẫm.
“Xin lỗi.” Cậu trả lời tin nhắn của Lâm Tư. “Em hối hận rồi, em sai rồi.”
“Nhưng em rất muốn đi.”
“Em khóc ướt tóc rồi, nhưng anh không thể nhìn thấy em nữa.”
Trong không gian con không có tín hiệu, tin nhắn không gửi được và dấu chấm than xuất hiện trước
những từ đó.
Lần đầu tiên trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, cậu biết thế nào là cảm giác trái tim như bị dao
cắt.
Hồi lâu sau, cậu gạt hết cảm xúc, dùng nước lạnh rửa mặt rồi gõ cửa sở chỉ huy.
Thượng tá bất ngờ hỏi cậu: “Em đến rồi – không thoải mái à? Có gì thì cứ nói với Svena.”
Lăng Nhất lắc đầu, giọng nói rất bình tĩnh: “Không có, tất cả đều rất tốt.” Thượng tá cười nói:
“Vậy sao lại tìm tôi?”
Sau đó, Thượng tá lại nhìn vẻ mặt khó chịu của cậu, lo lắng nói: “Em cảm thấy không thoải mái khi
xa nhà, phải không?”
Lăng Nhất gật đầu.
Thượng tá động viên: “Không sao đâu. Lúc trước tôi bỏ nhà đi lính, sau đó được chuyển đến căn cứ
Los Angeles, nửa năm mới được về nhà một lần, lâu lâu cũng không thoải mái. Mọi người đều giống
nhau. Tôi cũng muốn trưởng thành.”
“Em biết” Lăng Nhất nói “Hôm nay là chuyện khác.” Thượng tá: “Hả?”
Lăng Nhất nói hơi chậm, nhưng ý tứ rất rõ ràng. “Trong quá trình thăm dò và điều hướng, sẽ có nhiều
nhiệm vụ nguy hiểm có thể làm giảm quân số của chúng ta, nhưng em có thể làm được …em biết rằng vì
Lâm Tư, anh sẽ đảm nhận lo lắng cho sự an toàn của em một chút, nhưng Lâm Tư bây giờ không thể quản
được em, nên em hy vọng rằng, khi có nhiệm vụ nguy hiểm thì anh có thể ưu tiên cho em.”
“Không thể” Thượng tá lắc đầu chắc chắn “Em còn quá trẻ.” “Em muốn một quân hàm.” Lăng Nhất đáp.
Thượng tá nhìn vào mắt cậu, vẻ mặt nghiêm túc.
Anh ta có thể nghe thấy giọng điệu của Lăng Nhất đang cực kỳ chắc chắn.
Thượng tá nhắm mắt lại, như đang suy nghĩ điều gì đó “Em đã là người lớn, con trai ở tuổi này nên
như thế này … Rất tốt. Em nói đúng, bác sĩ Lâm Tư dù có vĩ đại đến đâu cũng không quản được vấn đề
này.”
“Tôi có quyền thăng cấp nhất định. Khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ và trở về căn cứ, sẽ có đánh
giá chính thức và vinh danh …” Thượng tá nói “Tôi sẽ cho em một cơ hội.”
Lăng Nhất: “Cảm ơn anh.”
“Có gì đó không đúng nhỉ” Thượng tá nhướng mày “Vì em không muốn trở thành đứa con bé bỏng của
chúng tôi, nên từ hôm nay em sẽ là cấp dưới của tôi”
Lăng Nhất suy nghĩ một chút, đưa tay phải thành nắm đấm, đặt vai trái gần ngực, đối với Thượng tá
chào kiểu quân đội tiêu chuẩn của một người du hành: “Vâng, thưa thượng tá.”
Thượng tá bật cười, đưa tay ra và chạm vào Lăng Nhất: “Tôi cầu chúc cho em một tương lai tươi
sáng.”
Lăng Nhất mỉm cười.
Đường nét của cậu vẫn đẹp như vậy, có chút xa cách thần bí không giống con người, khóe miệng đỏ
tươi nhếch lên, có một kiểu xinh đẹp ly kỳ, nhưng biểu cảm trong mắt lại mờ nhạt, khiến
Thượnh tá luôn cảm thấy hôm nay. Lăng Nhất hình như khác trước?
Những ngày của đoàn thám hiểm trong không gian con diễn ra bình lặng. Huấn luyện, nghỉ ngơi, vận
động, huấn luyện, nghỉ ngơi.
Khi hầu hết mọi người rời đi, Lăng Nhất vẫn còn trong trường bắn.
Cậu nhắm mắt, bóp cò hơn chục lần liên tục, vừa mở mắt ra đã thấy hết lỗ đạn ở chính giữa trái tim
đỏ bừng, nhưng cậu không hề vui mừng.
Ánh sáng lạnh lẽo chiếu bóng dáng cậu lên bức tường ngăn trong suốt, bộ quân phục màu đen tôn lên
dáng người mảnh khảnh của cậu, quần áo tỉ mỉ và biểu cảm lạnh lùng, chỉ có mái tóc đen mềm mại
buông xuống trêи vai đơm được một chút dịu dàng.
Lucia đứng ở phía sau cậu, không biết cùng cậu đứng bao lâu, cuối cùng nói: “Em nên nghỉ ngơi đi.”
“Cảm ơn” cậu nói với Lucia.
Đây là phần cuối của buổi huấn luyện trong ngày, cậu cất đồ đạc về chỗ cũ, nghĩ về những gì mình đã
làm được trong ngày hôm nay và khá hài lòng.
Cậu muốn lớn lên ở một nơi không có Lâm Tư, nhưng không chỉ để trưởng thành.
Nếu cậu không muốn phụ thuộc Lâm Tư hoặc thậm chí, nếu muốn giúp đỡ điều gì đó cho Lâm Tư thì
cậu phải giành được quyền hành. Trong môi trường hiện nay, quyền lực liên quan đến quân
hàm, và quân hàm liên quan đến công Huân. Căn cứ không có công Huân, nhưng tàu thám hiểm sẽ có.
Khi rời khỏi trường bắn, cậu nhìn thấy một người lính ở phía bên kia cũng ở lại để tự huấn luyện,
độ chính xác của người đó không cao, việc huấn luyện thêm có thể là để bù đắp cho những thiếu sót
của người đó.
Lăng Nhất bước tới.
“Cơ phát huy sức mạnh phải là cơ này, cụ thể là ở đây, để cổ tay của anh được thư giãn rất nhiều”
cậu giữ một chỗ trêи cánh tay phải của người lính với vẻ mặt nghiêm túc, dạy anh ta nhả ra một cách
ổn định và nhanh chóng. súng.
Người lính nhìn cậu đầy cảm kϊƈɦ: “Cảm ơn.”
“Không có gì đâu.” Lăng Nhất mỉm cười, “Thực ra thì anh hơi quá sức rồi đấy, nên đi nghỉ ngơi thật
tốt đã.”
Người lính gật đầu.
Lăng Nhất một lần trở lại phòng của mình, tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ. Công việc và nghỉ ngơi
của cậu rất đều đặn, khối lượng tập luyện hàng ngày sẽ được kiểm soát trong giới hạn cơ
thể cậu có thể chịu đựng được.
Cũng giống như tin nhắn cuối cùng của Lâm Tư.
Nếu có thể, hãy giúp những người trêи tàu vũ trụ, sau đó chăm sóc bản thân.
Cuối cùng thì…Hoàn thành nhiệm vụ và trở về “quê hương”
Trước khi đi ngủ, cậu lấy trong ngăn kéo ra một chai nước hoa màu hổ phách nhẹ và
xịt vào không khí.
Hương gỗ thưa thớt dần dần khuếch tán, tạo ra một ảo giác – như thể Lâm Tư đang ở ngay bên cạnh
cậu.
Cậu nhắm mắt lại và tự nhủ trong lòng một lần nữa lời chúc phúc của thượng tá: “Em
cầu chúc cho anh một tương lai tươi sáng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.