Chương 1027
Lục Gia Tân không nhịn được liếc mắt nhìn sang cô, anh ta phàn nàn: “Chị dâu ơi, có ai nói với chị là chị rất biết cách tìm đường chết không?”
Dương Tâm cười nói: “Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, bởi vì Phó Đức Chính đã điều tất cả người ở quanh đây đến bến tàu ở ngoại thành phía tây rồi. Chờ khi tôi đến thì chỗ đó cũng đã bị bao vây thành tường đồng vách sắt.”
“…”
Tốc độ Lục Gia Bách nhận được tin tức nhanh hơn Dương Tâm tưởng tượng rất nhiều.
Cô còn chưa tới bến tàu ở ngoại thành phía tây, đã có cuộc điện thoại gọi tới.
Nhìn cái tên trên màn hình, cô không nhịn được rụt cổ lại, cô hơi sợ sệt.
Lục Gia Tân ở bên cạnh thì không nhịn được nói không có não: “Sợ rồi à? Anh trai của tôi mà điên lên thì quả thực rất đáng sợ.”
Dương Tâm ấn nút trả lời, sau đó cô ném điện thoại lên chân Lục Gia Tân.
“Là, là em trai anh xung phong nhận việc. Cậu ta nói cậu ta lái xe đưa em đi ra ngoài, cậu ta không lái xe thì em cũng đâu thể ra ngoài được, cho nên anh tức giận thì cứ tìm cậu ta mà xử lý ấy.”
Lục Gia Tân tức đến mức bật cười.
Lục Gia Bách cũng tức đến mức bật cười.
“Gia Tân, bảo vệ cô ấy cẩn thận, anh tuyệt không cho phép cô ấy bị làm sao.”
Lục Gia Tân mím môi.
Anh ta không thể quản được bà cô này nữa, hơn nữa người ta bây giờ đã là chị dâu của mình mà chị dâu như mẹ hiền, anh ta đúng là ngứa da mới đi quản chị ấy.
“Anh ơi, anh ơi, anh có thể mau tới được không, chị dâu quá mạnh mẽ em không thể quản nổi nữa rồi.” Lục Gia Bách trầm giọng nói: “Không quản được thì cũng phải quản, ít nhất nửa giờ nữa anh mới có thể đến được ngoại ô phía tây. Đưa điện thoại cho chị dâu em đi.”
Lục Gia Tân nghiêng đầu nhìn Dương Tâm, thấy đầu cô chếch về phía cửa sổ, chỉ đành căng da đầu mà nói: “Anh ơi, em đang mở loa ngoài đấy, chị dâu có thể nghe thấy anh cứ trực tiếp nói đi, nếu như để chị ấy nghe máy thì chắc chắn tám phần là sẽ không nhận máy đâu.”
Lục Gia Bách cũng không nói nhảm mà lên tiếng với giọng lạnh băng: “Dương Tâm, nếu em lại dám lộn xộn tự làm bị thương mình thì anh sẽ tự đâm tám mười nhát dao vào mình đấy.”
Dương Tâm đột ngột quay đầu lại, nheo mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay Lục Gia Tân.
Tên đàn ông khốn khiếp này lại thật sự biết cách đe dọa người khác.
Nhưng cô lại không dám bỏ ngoài tai những lời nói của anh, chọc cho anh chàng đó nổi giận thì anh thật sự có thể làm ra được mọi chuyện.
“Bây giờ em cũng không thể nhấc tay lên hay khiêng vác gì trên vai được thì làm loạn bằng cách nào chứ? Anh mau tới đây đi, đừng có ở đó mà lãng phí thời gian nữa? Em đoán Trần Cát Phượng đã rời đi rồi, bà ta cố tình tiết lộ hành tung của mình để dụ bọn anh qua đó, nhưng trên thực tế bản thân bà ta đã đến bến cảng ở ngoại ô phía tây rồi.”
“Anh biết rồi, vừa rồi Phó Đức Chính đã gọi điện cho anh, anh ta bảo anh mau chóng đến vùng ngoại ô phía tây để bảo vệ em, em nhớ nghe lời đừng hành động hấp tấp, cho dù Trần Cát Phượng có chạy trốn trước mặt em thì em cũng không được phép mạo hiểm đuổi theo, có nghe thấy không?”
Dương Tâm bĩu môi: “Em nghe thấy rồi, anh đã nói đến như vậy rồi thì làm sao em lại dám không nghe chứ? Mau đến đây đi, em sẽ ở đây chờ anh.” “Ừ.” Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Gia Tân thử mở miệng dò hỏi: “Chị, chị dâu, đây là con đường duy nhất để đến ngoại ô phía tây. Nếu anh trai em muốn tới đó thì nhất định sẽ phải đi ngang qua đây. Chị đã đồng ý chờ anh ấy rồi, hay là chúng ta đậu xe ở bên cạnh rồi chờ họ đến đây rồi cùng nhau tới ngoại ô phía Tây nhé.”