Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1056



Chương 1056

Bố Lê thấy anh ta đi vào, sau khi lạnh lùng hừ hai tiếng thì đi ra khỏi phòng bệnh.

Lê Vân Thảo lôi Tiểu Tân ra ngoài.

Trong nháy mắt bên trong phòng yên tĩnh lại, Triệu An đi tới trước giường, một bên làm kiểm tra cho cô ấy, một bên giải thích với cô ấy chuyện khối thịt trong bụng Phó Linh Ngọc.

“Chuyện đã xảy ra như vậy đấy, sở dĩ không có nói cho em vì không muốn làm bẩn lỗ tai em, khoảng thời gian trước Phó Linh Ngọc tạo ra tai nạn xe cộ lớn vốn là người có tội nặng. Nếu cô ta ngoan ngoãn đi tù đền tội, có lẽ có thể được chết yên lành nhưng Phó Đức Chính cắt ngang ở giữa và Dương Tâm không thật sự đưa cô ta vào chỗ chết, qua mấy năm sau có thể len lén đi ra được nhưng cô ta không chịu thua, thế nào cũng muốn trở thành con thiêu thân, định dùng việc mang thai để tránh tội, Dương Tâm tương kế tựu kế bày cho cô ta một chiêu nên rơi vào kết quả như thế này, tất cả đều là lỗi của cô ta do bản thân cô ta gánh.”

Lê Vãn Trinh nhếch mép lộ ra nụ cười khổ: “Tôi thật sự hy vọng đứa trẻ mà cô ta mang thai là của anh.”

Gương mặt tuấn tú của Triệu An đột nhiên trầm xuống

Anh ta chầm chậm dừng lại động tác trên tay, nheo mắt mà nhìn cô, đôi môi mỏng mím chặt, giữa lông mày mơ hồ có một cảm giác khó chịu đang lưu truyền.

“Trong lòng em chỉ nghĩ như vậy thôi? Chúng ta trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng chỉ nhận được một câu nói như vậy của em?”

Lê Vãn Trinh hơi ngoảnh mặt đi. Cô thật sự hy vọng trong bụng Phó Linh Ngọc mang thai đứa con của anh ta, như vậy thì có thể giữ được tình mạng của anh ta rồi.

Ở bên anh ta càng lâu thì cô càng hiểu rõ tâm tư của anh ta, cũng càng thêm khẳng định anh ta nhất định sẽ cùng đi theo cô. Sao có thể nhẫn nại đến vậy? Anh ta còn trẻ như vậy, y thuật lại giỏi như vậy thì nên lập được nhiều thành tựu, không thể chịu khổ vì cô, mà kết thúc sinh mạng của mình sớm như vậy.

Cô biết chỉ khuyên thôi thì hoàn toàn vô dụng, cho dù trên miệng anh ta đồng ý với cô sẽ sống thật tốt, đợi sau khi cô vừa đi thì ở phía sau anh liền bước theo. Người đàn ông này, cô đã hiểu thấu đến tận tâm can.

“Triệu An, tôi ở trong mắt bố mẹ anh chắc có lẽ là một kẻ tội đồ tội ác tày trời. Cũng đúng, bọn họ tốn nhiều tâm huyết như vậy để nuôi dưỡng ra một đứa con trai, khó khăn lắm mới có thể làm vinh dự cho dòng họ, cuối cùng lại chịu khổ vì tôi, hận thì cũng đáng, nhưng tôi thật sự không muốn hủy đi hy vọng của nhà họ Triệu, anh đồng ý với tôi, sống thật tốt, cho dù tôi không còn nữa anh cũng phải tiếp tục sống, nuôi Tiểu Tân khôn lớn, được không?”

Triệu An có chút chán chường mà ngồi sụp xuống mép giường, than thở nói: “Em có khổ sở gì mà phải ép anh như vậy chứ? Em nên biết rằng, thế giới này nếu không có em, anh sống chỉ như là một cái xác biết đi, theo em mà đi thì sẽ hoàn toàn giải thoát.”

‘Toang’ Lê Vãn Trinh giơ tay gạt bỏ ly nước bên cạnh bàn ở đầu giường, khuôn mặt đau khổ mà nhìn anh ta, nghẹn ngào nói: “Tôi không muốn anh chết cùng tôi.”

“Anh ta sẽ không cùng cô đi chết nữa, bởi vì… có lẽ cô không cần phải chết nữa.”

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói lãnh đạm của đàn ông, Triệu An và Lê Vãn Trinh phản ứng theo bản năng mà ngước mắt lên nhìn qua.

“Bạch Trung Kiên? Cậu là học trò của Dương Tâm?”

Bạch Trung Kiên khẽ gật đầu, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Tôi ở trong phòng thí nghiệm của anh Triệu đã sắp một tháng rồi, anh lại không xem trọng tôi, xem ra tôi cách ngày hết học nghề còn xa lắm.”

Triệu An chầm chậm đứng lên, sải bước đi đến cửa: “Tên Bạch Trung Kiên, tôi có nghe thấy trên quốc tế, nhưng lại chưa từng nghĩ là học trò của Dương Tâm, không biết cậu Bạch lúc nãy nói câu ‘Có lẽ cô không cần phải chết nữa’ là ý gì? Chẳng lẽ cậu đã nghiên cứu ra loại thuốc chống ung thư rồi?”

Bạch Trung Kiên nhếch mày nói: “Thuốc chống ung thư chỉ có thể làm giảm bớt sự lây lan của tế bào ung thư, chứ căn bản không thể giải quyết được vấn đề. Tôi lại có cách loại bỏ hoàn toàn căn bệnh của cô Lê.”

Hoàn toàn loại bỏ hết bệnh? Triệu An đanh giá cả người anh ta một cái, cười nói: “Khẩu khí của người trẻ tuổi lại không nhỏ, lời nói như vậy e là sư phụ cậu cũng không dám nói. Loại thuốc chống ung thư cô ấy mới nghiên cứu thành công mấy tháng trước, cũng chỉ có thể ngăn chặn tế bào ung thư phát tán, không thể làm được việc hoàn toàn cắt đứt mầm bệnh.”

Bạch Trung Kiên đối với sự chất vấn của anh ta cũng không nổi giận mà nhẹ nhàng nói: “Trên y dược học, xem trọng cách lấy độc trị độc, bây giờ chúng ta có thể bắt chước một chút mà lấy ung thư để khắc chế ung thư.”

Triệu An nhếch mày, ánh mắt vụt qua một tia kỳ lạ, chầm chậm thu lại ý cười trên miệng, nghi ngờ hơi: “Làm sao để lấy ung thư khắc chế ung thư?”

“Rất đơn giản, cấy một tế bào ung thư khác ở trong cơ thể cô ấy, sau đó lại dùng thuốc xúc tác để cho hai tế bào khống chế lẫn nhau, tôi phỏng đoàn sẽ có hai loại kết cục, thứ nhất là hai tế bào ung thư sẽ hợp nhất với nhau, cô ấy chắc chắn sẽ chết không cần nghi ngờ, thứ hai là hai tế bào ung thư sẽ tiêu diệt lẫn nhau, cô ấy sống lại từ tuyệt vọng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.