Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1088



Chương 1088

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Dương Tâm cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, ngồi trong xe trầm mặc một hồi, liền tìm số điện thoại của quản gia. Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô trực tiếp mở miệng hỏi: “Có phải Tôn Bích Như và mẹ con Dương Nhã yêu cầu hỏa táng xương cốt không?”

Đầu dây bên kia không thấy phản hồi, rõ ràng là bị bối rối trước câu hỏi trực tiếp của cô.

Sau khi trầm mặc hai mươi ba mươi giây, giọng nói của người quản gia truyền gia có chút khó hiểu: “Bà Dương cùng cô hai không có yêu cầu hỏa táng xác của ông chủ, ngày trước không phải tôi đã nói chuyện đó trước rồi sao, dựa theo nguyện vọng của ông chủ, là được an táng ở quê nhà.”

“Nhưng nhà tang lễ đã hỏa táng thi thể rồi, họ không liên lạc được cho Tôn Bích Như và Dương Nhã, chỉ thể gọi điện thoại bảo tôi đến đó.”

Quản gia hiển nhiên cảm thấy rất sửng sốt: “Cái gì? Bọn họ hỏa táng thi thể mà không có sự ủy quyền sao? Tôi sẽ đi nhà tang lễ một chuyến, sau khi làm rõ chuyện này sẽ gọi điện thoại cho cô.”

Dương Tâm đáp lại một tiếng, chậm rãi nói: “Không cần liên lạc lại với tôi nữa, tôi cùng nhà họ Dương không còn ân nghĩa gì nữa, sau này có chuyện gì liên quan đến nhà họ Dương, thì cũng không liên quan đến tôi.”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại.

‘Cạch’ Cửa ghế lái được mở ra, Thẩm Thành cúi người ngồi vào, mở miệng hỏi: “Nói chuyện điện thoại với ai, làm gì mà lời lẽ kích động vậy.”

Dương Tâm cũng lười giải thích, hỏi: “Anh cùng tên kia nói chuyện thế nào? Anh ta có nói gì không?”

Thẩm Thành lắc đầu, trầm tĩnh một lúc, mới ngập ngừng hỏi: “Anh ta đã từng bày tỏ tâm ý với em chưa?

Anh ta đã từng liều chết theo đuổi em không buông chưa?”

“Không có.” Dương Tâm thậm chí không cần nghĩ mà liền phủ nhận, rất thẳng thắn.

“Trước kia bọn em là kẻ thù, anh ta hận không thể đầu độc chết em, em thì hận không thể cầm dao đâm chết anh ta, giống như nước với lửa, anh có thấy vết sẹo trên khóe mắt của anh ta không, do em làm đấy, ngay cả khi anh ta quan tâm đến em, chắc cũng chỉ là muốn báo thù, thỏa mãn những suy nghĩ biến thái trong lòng anh ta, yêu? Ha, không thể tồn tại, anh ta muốn nắm em trong lòng bàn tay sao, chỉ là muốn rửa hận thôi.”

Thật sự là như vậy sao?

Thẩm Thành lắc đầu cười khổ.

Ân Doãn Duy cảm thấy bản thân rất nghiêm túc khi đề nghị Dương Tâm về chuyện đá Lục Gia Bách.

Đều là đàn ông, nên anh ta có thể cảm nhận được tâm tư của Ân Doãn Duy, không giống với bộ dạng chỉ là giả vờ, Ân Doãn Duy thực sự đã rung động với cô gái này.

“Aiya, anh là đại nam nhân, đừng có tỏ ra ngại ngùng như vậy được không? Tên kia rốt cuộc đã nói chuyện gì với anh, anh không thể nói ra sao?”

Thẩm Thành thở dài nói: “Thái độ của anh ta rất kiên định, em đi cùng anh ta đến nhà họ Ân, để anh ta ra tay luyện độc cứu Lê Vãn Trinh đi.”

“Tên điên này.” Dương Tâm hung hăng chửi: “Em đi theo anh ta đến nhà họ Ân làm gì? Muốn cho nhà họ Ân không ai được yên ổn sao? Để hai người ghét nhau ở chung, anh ta không sợ em nửa đêm sẽ nhân lúc anh ta đang ngủ mà đâm anh ta sao?”

“Anh ta yêu cầu em đi cùng đến nhà họ Ân có mục đích gì thì em không biết, nhưng chuyện xảy ra đột nhiên như vậy chắc chắn có quỷ, anh ta đã đồng ý đến Hải Thành, chứng tỏ rằng anh ta muốn giúp một tay. Lại đột nhiên đề nghị một điều kiện hà khắc như vậy, ngoặc lại giống như ép buộc em phải tách khỏi Lục Gia Bách vậy, cảm giác muốn vạch ranh giới giữa hai người bọn em vậy.”

Trong lòng Dương Tâm nổi lên một dự cảm xấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.