Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1102



Chương 1102

Có lẽ cô ta có thể sẽ đề nghị với bà Phó thêm một điều kiện nữa, đó là trở thành bà chủ tương lai của Phó Thị.

Phó Đức Chính…

Phó Đức Chính…

Người đàn ông này, phải là của cô ta.

Phó Đức Chính đi qua hành lang uốn khúc vào đến phòng trà.

Bà Phó nhìn thấy anh ta đến, liền mỉm cười hỏi: “Gần đây con đã dành rất nhiều thời gian ở nhà, vừa hay có chuyện này muốn nói với con, Cố Viên Tranh con gái của nhà thôi miên nổi tiếng đại sư Cố Tranh Tùng và là sư tỷ của nhà thôi miên hàng đầu Phiêu Diểu, đã có đủ tư cách để chữa bệnh cho bố con rồi đúng không?”

Phó Đức Chính nhẹ nhàng nói: “Con đã mời Dương Tâm đến Đế Đô, để Dương Tâm chữa trị cho ông ấy rồi, cô ấy chính là Thần y của Người vô danh.”

“Không được.” Bà Phó vừa nghe thấy cái tên Dương Tâm này đã bùng nổ rồi.

“Ai cũng có thể, nhưng cô ta thì không thể, dựa vào cái gì mà mẹ lại phải giao mạng sống của chồng mẹ vào tay cô ta? Còn chê cô ta hại con gái của mẹ chưa đủ thảm hay sao hả?”

Phó Đức Chính gật đầu nói: “Con sang đây chỉ để thông báo cho mẹ một tiếng, chứ không phải là để hỏi ý kiến của mẹ.”

“Con …” Bà Phó giơ tay chỉ vào anh ta, tức giận nói: “Mẹ không đồng ý, con đừng nghĩ để việc để cái con nhỏ tai họa đó bước vào cổng nhà họ Phó.”

Phó Đức Chính xòe hai tay ra, mặt bày ra vẻ không sao cả.

“Vậy thì đừng bước vào cửa nhà họ Phó, con đoán chắc cô ấy cũng không muốn vào đâu, nếu mẹ mời cô ấy mà cô ấy không bằng lòng, vậy thì để bố đến biệt thự tư nhân đi, bọn con sẽ đến đó điều trị, mẹ không nhìn thấy thì trong lòng sẽ không cảm thấy phiền nữa.”

“Con…” Bà Phó tức giận đến cả người run lên, nhưng lại không làm gì được anh ta.

Bà ta không để cho Dương Tâm bước chân vào cửa nhà họ Phó, thằng nhóc này liền bày ra chiêu rút củi dưới đáy nồi, đưa bố nó ra ngoài.

Bà ta còn có thể nói gì nữa đây?

“Thằng con bất hiếu, mày đừng có hại bố mày, tao không cho phép mày làm như vậy, bây giờ tao sẽ đi khuyên bố mày, bảo ông ấy đừng có theo mày càn quấy.”

Nói xong, bà ta bước ra cửa rời đi.

Phó Đức Chính cũng không ngăn cản, bây giờ bố anh ta vẫn chưa có vấn đề gì lớn, đợi đến khi người phụ nữ họ Cố kia điều trị ra chuyện, thì có lẽ bà ta sẽ biết sợ.

Cho nên điều duy nhất mà anh ta có thể làm ngay lúc này đó chính là… bình tĩnh theo dõi mọi chuyện diễn ra.

Đợi khi bà ta đến bước đường cùng rồi, thì tự nhiên sẽ cảm thấy Dương Tâm thật hiếm có.

… Trụ sở chím chính của Ám Long.

Phòng ngủ chủ điện.

Lục Gia Bách lại nôn ra máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, dựa vào đầu giường, hít thở rất khó khăn, lộ ra vẻ yếu ớt.

Dược Lão đứng ở đầu giường, híp mắt nhìn anh, thở dài nói: “Cậu trúng phải độc gì, chắc là trong lòng của cậu biết rõ, nếu cậu chủ Ân đã không giải được độc này, vậy thì chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sách cổ mà sư đệ của tôi U Minh để lại, mà những quyển sách cổ này, chỉ có Dương Tâm mới biết được nó ở đâu thôi, trước khi sư đệ của tôi qua đời, có lẽ nó đã nhắn nhủ với Dương Tâm rồi, cậu giấu diếm Dương Tâm, chính là cắt đứt con đường xoay sở của mình.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.