Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 168



Chương 168: Lục Minh xảy ra chuyện rồi!

Ca phẫu thuật kéo dài mười lăm tiếng, vượt ra khỏi thời gian dự tính của Dương Tâm.

Người của hai nhà Lục Trần và máy ký giả đang đứng vây bên ngoài chờ đợi kết quả.

Bắt đầu từ lúc bảy giờ sáng, bây giờ đã là mười một giờ tối, trong biệt thự vẫn chưa có động tĩnh gì.

Không phải cuộc phẫu thuật thất bại nên nhà họ Trần bắt nhốt cô Dương rồi chứ?

“Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Cũng đã mười lăm tiếng trôi qua rồi, sao bây giờ vẫn chưa có tin tức gì hết vậy?”

“Tôi đoán là cuộc phẫu thuật đã thất bại rồi, tất cả các bác sĩ bên trong đều đang cố gắng cứu mạng ông cụ.

“Nếu quả thật là như thế vậy thì việc Dương Tâm lấy thân phận người Vô Danh chẳng khác nào thành một trò cười cho thiên hạ.”

“Tôi nói rồi, cái cô Dương Tâm này không thể cải tử hoàn sinh được đâu, là do chúng ta quá coi trọng cô ta mà thôi.”

“Nếu lần này cuộc phẫu thuật thất bại thì sau này e rằng Dương Tâm sẽ không còn cách nào có thể dùng thân phận người Vô Danh để đặt chân ra nước ngoài được nữa. Muốn lên mây thì rất khó thế nhưng muốn rơi xuống bùn thì lại vô cùng đơn giản.”

“Tôi thấy chúng ta đừng tụ lại đây nữa, có khi cuộc giải phẫu đã thất bại rồi, chúng ta nên trở về viết bản thảo đi, lấy tiêu đề là “Trận đầu tiên sau khi người Vô Danh rời núi đã thất bại, ông cụ Trần không còn cách nào xoay chuyển tình hình, chết trên bàn mổ”, e rằng ngày mai sẽ vô cùng bùng nỗ cho mà xem.”

“Xin lỗi, e rằng đã khiến các vị thất vọng rồi.”

Trong biệt thự truyền tới một giọng nói lạnh lùng, trong trẻo, nhanh chóng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Mọi người rối rít chạy về phía cửa, thấy Dương Tâm đang bước tới thì ai nấy đều sợ hãi ngây người.

“Là Dương Tâm kìa.”

“Đúng rồi là Dương Tâm, cô ấy ra rồi kìa, cô ấy ra rồi kìa.”

Chỉ trong nháy mắt mấy ký giải đang cảm thấy vô cùng mệt mỏi lại trở nên hăng máu, nhanh chóng chạy về phía cửa.

Bởi vì đang cách một cánh cửa nên bọn họ chỉ còn có thể giơ tay ra với vào trong cánh cửa biệt thự.

“Cô Dương, không, hẳn nên gọi là đại sư người Vô Danh, xin hỏi ca phẫu thuật của ông cụ Trần đã diễn ra tốt đẹp rồi sao?”

“Đúng thế, đúng thế, cuộc phẫu thuật này cũng đã hơn ba giờ rồi. Chúng tôi vẫn luôn trông ngóng từng giây, đại sư người Vô Danh, chắc hẳn ông cụ vẫn còn sống chứ?”

Dương Tâm nhíu mày cười một tiếng, không che giấu được sự mệt mỏi và tiều tụy trên gương mặt mình.

Phẫu thuật suốt mười lăm tiếng đồng hò, trong quá trình đó còn phải ứng phó nhiều chuyện như thế, dường như đã tiêu hao hết sức lực của cô, có khi mười ngày nửa tháng nữa vẫn chưa khôi phục được trạng thái bình thường.

“Tôi sẽ mời anh Trần sẽ trả lời giúp, chắc hẳn sức lời của anh ấy sẽ có sức thuyết phục hơn đấy.”

Nói xong, cô quay sang nhìn Trần Tuần đang đứng bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.

Trần Tuấn chỉ cảm thấy tim mà co rút lại, hô hắp cũng trở nên chậm hơn.

Khi nhìn thây sắc mặt tái nhợt của cô, giống như một mỹ nhân yếu điệu khiến người khác cảm thầy đau lòng, anh ta không nhịn được muốn ôm cô vào lòng để yêu thương.

“Lần này may mà có đại sư người Vô Danh đây, nếu không thì ông nội tôi sẽ không sống được đến cuối năm nay. Mọi người cứ yên tâm đi, cục bướu trong não bộ của ông cụ đã được loại bỏ hoàn toàn, cuộc phẫu thuật vô cùng thuận lợi.”

Sự yên tĩnh kéo dài khoảng mười giây, bên ngoài biệt thự bắt đầu reo lên tiếng reo hò đinh tai nhức óc.

Ngay sau đó, những ký giả kia bắt đầu đặt câu hỏi, từng vấn đề kéo tới liên tiếp nhau như đạn pháo, liên tục đỗ dồn về phía Dương Tâm.

Trần Tuần bước tới nói vào tai cô: “Dương Tâm, có chuyện anh quên nói với em. Không biết Lục Minh đã xảy ra vấn đề gì, đột nhiên sùi bọt mép rồi cả người co quắp lại, lúc này thằng bé đã được đưa tới phòng cấp cứu.”

“Cái gì cơ?” Dương Tâm cao giọng, sau khi phản ứng lại thì nhanh chóng lao thẳng về phía phòng y tế.

“Chuyện lớn như thế xảy ra mà sao không nói cho em biết sớm hơn? Sức đề kháng của trẻ con không tốt lắm, sao có thể chậm trễ được chứ?”

Trần Tuần không biết làm sao thở dài: “Thế nhưng chúng ta phải trấn an những ký giả và dân chúng bên ngoài, nếu không bọn họ sẽ bịa đặt chuyện chê bai em thì sao.”

Bước chân của Dương Tâm càng trở nên gấp gáp hơn, vừa đi vừa nói: “Nếu so sánh giữa mạng sống của đứa bé và danh tiếng của em thì danh tiếng của em không đáng đâu.”

Bên ngoài phòng cấp cứu, mấy người nhà họ Lục đều đang tụ tập ở đây.

Dương Tâm gấp gáp bước tới, kéo tay Lục Gia Bách lên tiếng hỏi: “Lục Minh bị sao thế? Đã kiểm tra ra nguyên nhân vì sao thằng bé đột nhiên sùi bọt mép, cả người bị co giật hay chưa?”

Bà Lục đưa tay đẩy tay cô ra, kéo con trai lùi về sau mấy bước, nghiền răng lên tiếng: “Cô cách xa con trai tôi ra một chút, đừng giở thủ đoạn dụ dỗ con trai tôi đấy!”

Dương Tâm không nhìn bà ta mà nhìn về phía Lục Gia Bách, thấy gương mặt của anh lộ vẻ nghiêm túc, dường như có thể cảm nhận ra được sự tức giận trong lòng anh, trong lòng cô không khỏi cảm thầy sốt ruột.

Ông cụ bị người khác bỏ thuốc khiến hệ thống thần kinh nhanh chóng suy kiệt, chẳng lẽ tên nhóc Lục Minh cũng bị bỏ thuốc sao?

Miệng sùi bọt mép, cả người co quắp lại, rõ ràng là do não bộ thiếu dưỡng khí, nói cách khác trên hệ thống thần kinh của thằng bé đã xảy ra vấn đề.

“Tôi phải vào xem một chút, có thể tình hình của thằng bé đang vô cùng tệ.”

Nói xong, cô quay người đi thẳng về phía phòng cấp cứu.

Cô vừa đi được hai bước thì một bàn tay vươn tới kéo cô lại. Khi cô quay đầu nhìn lại thì thấy bà Lục.

Cô có chút bắt lực lên tiếng: “Tôi đã nói rồi, chúng ta bây giờ có thể tạm thời bắt tay làm hòa được không? Nếu bà muốn làm gi thì đợi đến khi thằng bé ổn rồi hãy làm được không?”

“Cô đừng có nói mấy lời này, cháu của tôi vẫn khỏe, không cần cô phải giả từ bi như thế. Tôi cũng không tin nếu không có cô thì thằng bé sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Ha ha!” Dương Tâm cười châm chọc, nhẹ nhàng lên tiếng: “Biết vì sao tôi phải dùng mười lăm tiếng đồng hồ mới hoàn thành xong ca phẫu thuật không?”

Bà Lục ngắn ra, liếc mắt nhìn cô: “Cô đang muốn nói gì đấy?”

Dương Tâm cười một tiếng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

“Ông cụ bị người khác bỏ thuốc, thuốc đó gây ức chế thần kinh khiến cuộc phẫu thuật này không thể hoàn thành được. Tôi phải cắn răng cố gắng, bà nên vui mừng khi người phụ trách ca phẫu thuật này là tôi đi, bớt nói máy lời ngông cuồng như thế đi. Nếu hôm nay người phẫu thuật chính không phải là tôi mà là bất kỳ bị bác sĩ ngoại khoa nào khác thì ông cụ đã chết trên bàn mổ từ lâu rồi đáy!”

Vẻ mặt bà Lục vẫn vô cùng tức giận, rõ ràng không hiểu ý cô muốn nói.

Bà ta phản ứng chậm thế nhưng không có nghĩa là Lục Gia Bách cũng phản ứng chậm.

Dường như ngay sau khi cô vừa nói xong thì anh Lục đã tiếp lời: “Ý của em là Lục Minh bị người khác bỏ thuốc, vì thế xuất hiện cùng một tình huống với ông nội sao?”

“Đúng thế!” Dương Tâm nói thẳng: “Nếu mọi người tiếp tục trì hoãn thì thằng bé sẽ càng nguy hiểm hơn.

Anh Lục, anh nhất định sẽ lãng phí thời gian mà đứng đây cãi nhau giống mẹ anh sao?”

Lục Gia Bách gỡ bàn tay của bà Lục đang nắm lấy cánh tay Dương Tâm, nghiêm túc lên tiếng: “Nhờ cả vào em đấy, nhát định phải giữ được mạng sống của thằng bé.”

Dương Tâm cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng bước vào phòng cấp cứu.

Tiếng đóng cửa kéo bà Lục trở về với thực tại.

Bà ta liên tục lùi về sau mấy bước, sau khi đụng phải vác tường sau lưng thì nhanh chóng hỏi: “Những gì cô ta nói đều là sự thật sao? Có người bỏ thuốc Lục Minh, có người muốn giết chết Lục Minh sao?”

Lục Gia Bách nhìn bà ta, lạnh lùng lên tiếng: “Miệng sùi bọt mép, cả người co quắp như thế, nếu nghiêm trọng một chút thì thật sự có thể bỏ mạng, cho dù có cấp cứu cũng không có ích gì.”

Bà Lục vô lực ngã xuống đắt, tê liệt ngồi trên mặt đắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.