Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 218



Chương 218: Xác nhận Dương Tùy Ý là con của anh!

Trên mặt Dương Nhã hiện lên một nụ cười hạnh phúc.

“Cám ơn mẹ, cuối cùng con cũng có thể thả lỏng tâm tình, đợi sau khi người lớn định ngày cưới, sau đó nhân khi bụng chưa lộ liền tổ chức hôn lễ.”

Tôn Bích Như vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của Dương Nhã, vỗ nhẹ hai cái vào mu bàn tay cô ta, cười nói: “Những chuyện này đã được lên kế hoạch. Tuy rằng nhà họ Lục có nghỉ lễ cưới vợ nặng nề, nhưng dường như Trần Ngọc đang lo đêm dài lắm mông nên cấp bậc lễ nghĩa đều được miễn, hai ngày nay đang định ra ngày cưới, con hãy kiên nhẫn đợi.”

Dương Nhã ừ nhẹ một tiếng, sau đó nhìn cánh cửa đóng chặt.

Hạ giọng nói: “Mẹ, đứa con hoang Lục Minh kia quá thù địch với thai nhỉ trong bụng con, hơn nữa bây giờ nó đã trở lại bình thường, đứa con này của con sợ là khó chiếm được quyền thừa kế từ nó, mẹ phải nghĩ cách giúp con giải quyết thằng nhãi đó.”

Tôn Bích Như nghĩ một lúc, nghiêm mặt nói: “Chuyện này không thể vội vàng, phải tìm cơ hội thích hợp.

Con đừng lo lắng, sẽ luôn có cách. Nhớ đừng hành động háp tấp. Chúng ta vắt vả tranh thủ mãi mới được kết cục hài lòng như bây giờ, không nhịn được chuyện nhỏ sẽ hỏng việc lớn.”

“Được rồi, để nó sống thêm vài ngày nữa vậy.”

Vào buổi tối, Lục Gia Bách trở về biệt thự của nhà họ Lục.

Vừa bước xuống xe, một người giúp việc đến báo rằng người phụ trách phòng điều trị có việc gấp tìm anh.

Nghe vậy, trên mặt anh rõ ràng có chút vui mừng, trực tiếp đi đến phòng điều trị không chút nghĩ ngợi.

Trong phòng làm việc của phòng điều trị.

“Nói đi, tình huống thế nào?”

Người phụ trách hơi cúi đầu, như có điều suy nghĩ, trầm mặc một phút sau, run giọng nói: “Thưa cậu cả, qua nhiều lần xét nghiệm, tôi đã xác định là lọ đựng mẫu máu còn lại trong kho máu thuộc về cậu hai. Nói cách khác, thứ mà cậu chủ nhỏ lấy trộm chính là mẫu máu của anh.”

Không khí trong phòng dần trở nên ngưng đọng theo lời nói của anh ta.

Lục Gia Bách siết chặt ly rượu trong tay, như đang suy nghĩ điều gì, nhẹ nhàng buông lỏng, rồi lại nắm chặt.

Lặp đi lặp lại mười máy lần, anh mới khàn giọng hỏi: “Anh có chắc không? Anh có chắc mẫu máu còn lại trong kho máu là của Lục Gia Tân không?”

Trên mặt người phụ trách cũng khiếp sợ.

Mẫu máu trong kho máu là của cậu hai. Điều này có ý nghĩa gì?

Điều này có nghĩa là kết quả kiểm tra quan hệ cha con của con trai cô Dương chính là của cậu cả, kết quả cho thấy hai người là cha con về mặt sinh học, điều này có nghĩa là cậu cả còn có con rơi ở bên ngoài.

“Xác định, nếu anh không tin vào tay nghề của tôi, anh có thể hỏi anh Triệu An.”

Lục Gia Bách hơi giật mình, nheo mắt hỏi: “Liên quan gì đến cậu ta?”

Người phụ trách gật đầu nói: “Một tuần trước, anh Triệu An đến kiểm tra mẫu máu định kỳ trong ngân hàng nhóm máu. Anh ấy đã lấy lọ mẫu máu còn lại mà không nói với anh. Mãi cho đến khi anh ấy rời khỏi Hải Thành ba ngày trước, anh ấy mới lặng lẽ trả lại nó. Lúc đó tôi còn đang thắc mắc tại sao anh ấy lại lầy lọ mẫu máu, giờ nghĩ lại có lẽ anh ấy đã nhận ra điều gì đó nên đã cầm lọ mẫu máu đi xét nghiệm.”

Cơ thể Lục Gia Bách khẽ run lên.

Hàng loạt cảm xúc bàng hoàng, vui sướng, phức tạp trào dâng trong lòng, kích thích trái tim anh.

Cơ bản anh đã xác định Dương Tùy Ý chính là con của mình.

Và mẹ ruột của Minh Minh là Dương Tâm, người phụ nữ đã xâm nhập vào cuộc đời anh và không thể dứt ra được nữa.

Ngón tay anh run rầy lấy trong túi ra một chiếc túi nhựa, trong đó có một vài sợi tóc ngắn.

Đây là của Dương Tùy Ý.

Anh nhỗ thêm vài sợi tóc trên đầu và giao cho người phụ trách phòng điều trị.

Khi người phụ trách nhìn thấy điều này, anh ta vẫn không hiểu anh có ý gì?

Sau khi đưa tay nhận lấy, anh ta gật đầu nói: “Anh cho tôi ba ngày, nhất định tôi sẽ cho anh trả lời chuẩn xác nhất.”

Lục Gia Bách xua tay nói: “Chuyện này đừng để người thứ ba biết, hiểu chưa?”

“Rõ”

Biệt thự nhà họ Lê.

Tiểu Tân đang dựa vào đầu giường để truyền nước biển.

Tình trạng của cậu bé mấy ngày nay càng ngày càng nghiêm trọng, khuôn mặt nhỏ nanh ta tái nhợt như tờ giấy, không còn sắc máu, hơi thở mang theo vẻ chết chóc.

Dường Tùy Ý ghé vào mép giường, vừa kéo tóc của chính mình vừa nói: “Người anh em, không phải cậu cố ý làm tôi khó xử đấy chứ? Triệu An không vừa mắt dì nhỏ của cậu, cho dù tôi nghĩ ra cách nào, cũng không thể tác hợp được.”

Tiểu Tân ho hai tiếng, yếu ớt nói: “Nếu anh ta không thích di tôi, anh ta sẽ không để cho dì tôi lửa vào đêm đó, anh ta cũng có ý kết hợp với dì ấy. Đừng nói anh ta có trúng thuốc kích dục và không thể kim lòng được, với thủ đoạn của anh ta, thuốc kích dục căn bản không làm khó được anh ta.”

Dương Tùy Ý ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn cậu nhóc: “Ý cậu là trong lòng anh ta có dì Trinh? Vậy thì tại sao lại phải dằn vặt dì Trinh như vậy?”

“Vì nhà họ Phó ở Kyoto, anh ta được Phó tư lệnh coi trọng và nhận làm con rễ của nhà họ Phó. Anh ta không muốn nhà họ Lê và Triệu An bị nhà họ Phó nhằm vào, nên anh ta mới từ chối dì tôi một cách phũ phàng “.

“Nhà họ Phó ở Kyoto.” Dương Tùy Ý đưa tay gãi gãi đầu, bắt lực nói: “Đây là một cục xương cứng, có lẽ tôi không thể nhai được. Trên đời này có hàng triệu người đàn ông, nếu thật sự không được, đợi tôi trưởng thành lấy dì nhỏ của cậu cũng được, sao phải hỏi Triệu An? “

Tiểu Tân mím môi, lắc đầu nói: “Nhưng dì nhỏ của tôi chỉ yêu Triệu An, Dương Tùy Ý, mạng sống của tôi sắp hết, người tôi không thể yên lòng nhát trên đời này chính là dì nhỏ. Tôi hy vọng trước khi chết tôi có thể nhìn thấy dì ấy có một chốn nương tựa tốt, mà Triệu An chính là chốn nương tựa tốt nhất cho dì ấy.”

“Phi.” Dương Tùy Ý trừng mắt nhìn cậu nhóc, nghiền răng nói: “Cậu đừng nói những lời ủ rũ như thế, nói như cậu, nếu cậu chắc canh ta rằng Triệu An cũng yêu dì của cậu, vậy thì tôi sẽ cố gắng tác hợp. Không phải để hoàn thành những lời cuối cùng của cậu, mà là giúp đỡ anh em một tay.”

Tiểu Tân cười nhẹ, “Thật vinh dự khi được quen cậu, cảm ơn cậu, tôi hy vọng dì tôi có thể tìm được hạnh phúc cho riêng mình, nếu như vậy, tôi cũng có thể cảm thầy thanh thản …”

“Câm miệng.” Dương Tùy Ý thản nhiên trừng mắt nhìn cậu nhóc, nghiền răng nghiền lợi nói: “Còn nói như vậy, tôi sẽ đào hố chôn sống cậu.”

Nhà hàng Tây.

Gần cửa sổ trên tầng hai.

Trần Tuấn ngồi đối diện với Dương Tâm.

“Tâm Tâm, việc trong nước đã giải quyết xong, hay là em từ chức Lục thị đi, chúng ta cùng nhau trở về Úc.”

Dương Tâm dừng tay cắt bít tết lại, đưa mắt nhìn anh ta, cau mày hỏi: “Tình huống của ông nội Trần vừa mới ổn định, anh không định ở trong nước với ông nhiều hơn sao?”

Trần Tuấn cười nhạt, “Đang trong giai đoạn hồi phục rồi, cứ thường xuyên trở về là được, không cần phải canh giữ mỗi ngày.”

Dương Tâm để dao nĩa trong tay xuống, hỏi: “Trần Tuần, anh không phiền khi em đem theo một đôi trai gái sống cùng anh sao? Quan trọng hơn là em không còn nguyên vẹn, thiếu sót như vậy anh có thể cam tâm chấp nhận cả đời?”

Trần Tuấn không nói, mà là yên lặng nhìn cô.

Dường như có một tia bithương trong đôi mắt đen và sâu ấy.

Dương Tâm có chút hồi hận.

Cô không nên nói điều này.

Tâm tư của Trần Tuấn cô còn chưa rõ ràng sao?

*Xin lỗi, là em sai rồi, không nên nghỉ ngờ con người anh.”

Trần Tuấn vươn tay nắm lấy ngón tay cô, trầm giọng nói: “Tâm Tâm, đừng trốn tránh nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.