Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 220



Chương 220: Người nên chính thức chuộc tội là tôi!

Sau khi nhìn cô nhóc rời khỏi phòng khách, Lục Gia Bách cố gắng đứng dậy và đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, Dương Tâm từ phòng ngủ chính đi ra, mặc quần áo chỉnh tề.

Không còn cách nào, có một con chó điên trong nhà, cô không dám mặc bộ đồ ngủ như Dường Tùy Tâm chạy khắp nơi, như vậy chẳng phải đem chính mình ra trêu chọc người đàn ông chó điên kia sao?

Cô bước ra phòng khách thì thấy ghế sô pha không có ai, cô nhìn về phía phòng tắm thì nghe thấy tiếng nước chảy vang lên bên trong, cô đang định đi vào hỏi anh buổi sáng muốn ăn gì không.

Lúc này, một bản nhạc chuông ngọt ngào vang lên trên bàn trà.

Đó là điện thoại di động của Lục Gia Bách đang đỗ chuông.

Cô do dự một lúc rồi bước tới cầm điện thoại lên.

Nhìn xuống.

Từ “Thanh Vĩ” đã xuất hiện trong tầm mắt.

Dương Tâm vô thức nhướng mày.

Số mà Lục Gia Bách có thể lưu vào điện thoại di động cá nhân của mình phải cực kỳ quan trọng.

Đây có phải là hồng nhan tri kỷ không?

Trong lòng cô dâng lên một mùi vị xấu xa, cô nhìn lại phòng tắm sau lưng mình, rồi bước ra ban công, đưa tay bắm nút trả lời.

Cô chưa kịp nói thì đầu bên kia điện thoại đã có một giọng nữ dễ nghe vang lên như tiếng chim quyên hót, lại róc rách như nước chảy, trong trẻo mà ngọt ngào: “Gia Bách, em tính quay về Hải Thành trong vài ngày nữa, quy tắc cũ, khi em đến em sẽ sống trong biệt thự bên bờ biển của anh.”

Mối quan hệ có tốt không?

Nghe sự tức giận của cô ta, chắc đã từng không ít lần sống trong biệt thự riêng của Lục Gia Bách.

Đây có phải là ánh trăng sáng trong lòng Lục Gia Bách không?

‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, Lục Gia Bách …

Mẹ kiếp.

Người đàn ông chó má này rõ ràng cởi trần bước ra.

Cô vô thức cúp điện thoại trên tay.

Mẹ nó, nếu chuyện này bị người phụ nữ ở đầu dây bên kia hiểu lầm, cô có mười cái miệng cũng không nói rõ được.

“Ai gọi điện vậy?” Lục Cầu vừa đi về bên này vừa hỏi thăm.

Dương Tâm liếc anh một cái, cau mày hỏi: “Anh không tức giận khi em trả lời điện thoại của anh sao?”

Lúc này, Lục Gia Bách đã đi tới ban công, anh thản nhiên duỗi tay ôm eo cô, ghé vào tai cô nói: “Những gì anh nói với em đêm qua là rất nghiêm túc. Anh rất muốn cưới em, vợ nghe điện thoại của anh thì có gì mà phải tức giận?”

..” Da đầu Dương Tâm tê dại một hồi, quên mắt phản kháng mà nhìn anh, “Anh còn nhớ chuyện tối hôm qua sao?”

Một nụ cười thoáng qua mắt Lục Gia Bách.

Anh biết người phụ nữ nhỏ này đang lo lắng về điều gì.

Thật là một kẻ keo kiệt.

“Chà, anh chỉ nhớ là em đã nói với anh rằng anh muốn cưới em. Ngoài chuyện này ra còn gì nữa không?”

“Không không.” Dương Tâm nhanh chóng lắc đầu, có chút sững sờ, “Chỉ có chuyện này, em…”

Con ngươi của Lục Gia Bách hơi co lại, nhìn bộ dáng bối rối của cô, lòng anh như mềm thành nước.

Cô chưa kịp nói xong thì anh đã cúi xuống và hôn lên môi cô.

“Tỉnh tinh”

Một hồi chuông vang lên không đúng lúc, Dương Tâm vắt vả muốn đầy anh ra, nhét điện thoại di động vào trong tay anh, khàn khàn giọng nói: “Hồng nhan tri kỷ của anh đang gọi điện, cô ấy nói muốn ở biệt thự riêng của anh, em không có đồng ý với cô ta, anh mau tranh tuhr gọi điện lại cho người ta đi, đừng đề người đẹp tức giận.”

Lục Gia Bách rũ mắt nhìn xuống chiếc điện thoại ở trên ngực, sau đó vươn tay ném lên sô pha trong phòng khách, “Mặc kệ cô ta, chúng ta tiếp tục.”

MA Trong biệt thự của nhà họ Trần, Trần Uyên vừa trả lời điện thoại vừa đi xuống cầu thang xoắn ốc, “Anh có chắc bây giờ anh Lâm đang ở Fashion Media không?”

“Đúng vậy, tôi đã làm theo chỉ dẫn của cô, kiểm tra lịch trình của anh ta. Anh ta thực sự đang ở Fashion Media. Tôi có cần đặt lịch hẹn với văn phòng thư ký ở đó không?”

“Không.” Trần Uyên thậm chí còn không nghĩ tới mà trực tiếp từ chối. “Nếu đã hẹn trước thì ít nhất cũng phải mắt ba ngày. Tôi không thể đợi lâu như vậy được. Tôi phải gặp anh Lâm ngay lập tức. Anh đi trước đi nhanh lên, vất cả cho anh.”

Từ vắt vả nói xong, cô cũng đi xuống bậc thang cuối cùng.

Vừa định đi về phía cửa, giọng nói của bố Trần từ ghế sô pha vang lên: “Con đi gặp Lâm Thanh à?”

Trần Uyên vô thức dừng lại.

Cô chậm rãi quay đầu nhìn bố Trần đang ngồi trên sô pha, mím môi nói: “Lâm Thanh tự mình tiếp quản Fashion Media, mạnh mẽ yêu cầu tòa án trừng trị anh cả, bố, chúng ta không có lựa chọn nào khác. Nếu con không xuống nước đi cầu xin anh ta, chỉ sợ anh cả sẽ phải ngồi tù.”

“Vậy cũng không thể đi.” Bố Trần đột nhiên trở nên kích động, “Không phải là Lâm Thanh muốn báo thù sao, oán có đầu nợ có chủ, cho dù muốn đòi nợ cũng nên tìm ta. Con nghe lời ta. Con đừng dây vào, ở nhà đừng quan tâm đến chuyện của anh cả con. Ta sẽ tìm cách. “

Trên mặt Trần Uyên hiện lên một nụ cười chua chát, cô hét lên: “Bồ ơi, bố định để con nhìn nhà họ Trần sụp đỗ sao? Con không thể làm thế được. Bồ và anh trai là những người thân yêu nhất của con, sao có thể để mọi người nhận lấy kết cục phải ngồi tù được?

Dù đã oán hận bao nhiêu năm nhưng khi quả báo thực sự ập đến, cô đau đớn phát hiện không thể buông bỏ.

Bồ Trần vươn tay vỗ mạnh hai cái trên bàn trà, sau đó chỉ vào cầu thang xoắn ốc cách đó không xa, tức giận nói: “Ta không đồng ý cho con đi, con không được phép đi, bây giờ mau trở phòng cho ta, không có sự cho phép của ta, con không được phép rời khỏi phòng ngủ nửa bước, có nghe không? “

Trần Uyên sững sờ cắn môi, chậm rãi đi về phía cửa phòng khách, nước mắt lưng tròng, cười khổ: “Nếu như Lâm Thanh không tin tưởng con nhiều như vậy, anh ta sẽ không bị tính toán của bố hủy hoại. Nói cho cùng ,, tất cả đau khổ và nhục nhã của anh ấy đều đến từ con, chính con mới là người xứng đáng phải chuộc tội. “

Lời vừa dứt, cô quay người lao ra khỏi phòng khách.

“Trần Uyên…”

Bồ Trần hét đến khản cổ ở phía sau nhưng không ngăn được cô con gái đã quyết định rời đi.

“Quản gia Dư, mau gọi điện thoại cho cô Dương, nói cho cô ấy biết tình hình, kêu cô ấy ngăn cô hai lại.”

“Được được, ông đừng kích động, tôi sẽ liên lạc với cô Dương.”

Trên đường đi, Trần Uyên nhận được một cuộc gọi từ Dương Tâm.

Bên kia cũng không nói nhiều, chỉ là một câu, “Uyên Uyên, mày có biết mày đi chuyến này sẽ không có đường trở về không? Lâm Thanh sẽ đích thân chờ mày tự đưa tới cửa.”

Trần Uyên không nói gì nhiều, chỉ đáp: “Tâm Tâm, những năm này cuộc sống của tao còn hơn là cái chết, mày để cho tao gặp anh ta và kết thúc nghiệt duyên này, nếu không cả đời tao sẽ không được yên bình.”

Dương Tâm nghe xong lời này, không nói lời nào, yên lặng cúp điện thoại.

Cô biết rằng trên đời này không ai có thể giúp được Trần Uyên, chỉ có sau khi trải qua một cơn đau thấu tận xương tủy, mới có thể hoàn toàn tái sinh.

Trần Uyên lái xe thẳng đến tòa nhà văn phòng của Fashion Media.

Tại sảnh tầng một.

Cô kiên nhẫn nói chuyện với nữ nhân viên quây lễ tân.

“Tôi thực sự rất vội. Xin cô cho tôi lên gặp anh Lâm được không? Nếu anh ta trách cô, tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không liên lụy đến cô.”

“Cô Trần, tôi thực sự xin lỗi, tôi thực sự không thể để cô đi mà không hẹn trước.”

Trần Uyên vẫn còn muốn nói, vào lúc này, bên ngoài đại sảnh văn phòng đã náo loạn.

“Vợ của anh Lâm đến rồi, mọi người mau tới chào hỏi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.