Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 227



Chương 227: Anh ta lại muốn đưa cô cho những người đàn ông khác!

Mị Sắc…

Hộp đêm lớn nhát Hải Thành, ăn chơi thác loạn, chìm trong đồi trụy xa hoa, lúc này liên tục tiến hành những cuộc giao dịch xác thịt, vừa mê loạn vừa mệt mỏi.

Người đàn ông kia lại muốn cô đến hộp đêm.

Anh ta lại muốn cô đến hộp đêm.

Trần Uyên nhìn căn phòng trang trí xa hoa sang trọng mà trong lòng một mảnh cô đơn.

Rốt cuộc giấc mộng này chỉ có mình cô ngu ngốc giữ gìn.

Chàng trai từng biết cô, yêu cô, hiểu cô, thương cô, dìu dàng ôm cô vào lòng sớm đã biến mất theo năm tháng, không cách nào tìm lại được nữa.

Cô biết rõ sự trả thù của anh ta chỉ mới bắt đầu, nhưng cô không ngờ anh ta lại muốn hoàn toàn đầy cô vào vũng bùn lầy.

Lâm Thanh ơi Lâm Thanh, anh đã vắt vả bày ra trò chơi này, có lẽ là để ép tôi phải thỏa hiệp.

Anh thắng rồi.

Biệt thự nhà họ Trần.

Bồ Trần dựa lưng vào ghế sofa, vẻ mặt tiều tụy, đôi mắt nhắm chặt như thể ông đang chợp mắt.

“Ông chủ, vừa rồi Sinh Từ gọi điện thoại tới nói cô hai đến Mị Sắc, hẳn là cậu cả Lâm hẹn cô ấy đến đó.”

Bồ Trần nghe đến đây thì đột nhiên mở mắt ra, lảo đảo đứng dậy, tức giận nói: “Thằng nhãi đó muốn làm gì vậy? Đưa con gái tôi đến hộp đêm để làm nhục con bé sao?”

Nói xong, ông ta chống gậy đi về phía cửa phòng khách.

Quản gia tháy thế liền vội vàng ngăn lại, ảm đạm nói: “Ông chủ, cậu chủ Lâm rất ghét ngài. Nếu ngài đến đó sẽ khơi dậy lửa giận của anh ta, càng làm cho anh ta hành hạ cô hai kinh khủng hơn. Đây đã là nút thắt không thể gỡ trong số mệnh bọn họ, vậy ngài cứ để cho cô hai đi thôi.”

Hai chân bố Trần nhữn ra, ông ta lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngã ngồi lên ghế sô pha.

“Nghiệt duyên, tất cả đều là nghiệt duyên, nhưng tôi không thể cứ trơ mắt nhìn con gái mình phải chịu đựng sự sỉ nhục này. Anh gọi điện cho cô Dương, nhờ cô ấy đến Mị Sắc xem sao.”

Trên mặt quản gia hiện lên vẻ khó xử: “Nhưng cô Dương đã nói cô ấy sẽ không can thiệp vào chuyện của cô hai nữa, mọi chuyện đều do cô hai tự làm chủ.”

Bồ Trần nặng nề nhắm mắt lại, khuôn mặt thành thục của ông ta đầy dấu vết của năm tháng, trước khi biến cố của nhà họ Trần xảy ra dường như không thể thây được, nhưng hôm nay lại hiện ra rõ ràng.

“Ông chủ đừng lo lắng, tôi biết có một người có thể đi giải vây cho cô hai, ngài ở đây chờ, tôi lập tức đi liên hệ với anh ta.”

Nói xong, quản gia lao ra khỏi phòng khách mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Bồ Trần nhìn căn phòng khách trống trải, nước mắt giàn gia.

Mị Sắc.

Bãi đậu xe.

Trần Uyên được hai vệ sĩ mặc đồ đen dẫn đến chỗ một xe thương vụ Rolls-Royce.

Cửa xe mở ra, bên trong tối om.

“Cô Trần, anh Lâm mời cô vào trong xe gặp mặt.”

Trần Uyên cắn chặt môi.

Mấy ngày nay cô đều nghe ngóng tung tích của anh ta nhưng đến bóng dáng cũng không tìm được, bây giờ anh ta đang ở ngay trước mặt, chỉ cần một bước là cô có thể nhìn thấy anh ta.

Tuy nhiên, trong lòng cô đang thấp thỏm lo âu, một giọng nói từ sâu trong trái tim cô không ngừng nhắc nhở cô rằng một khi cô đi một bước này, sẽ thật sự là địa ngục vô tận, không còn đường lui.

“Cô Trần, mời.”

Âm thanh thúc giục của vệ sĩ vang lên bên tai, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ thất thần.

Nhìn quanh nhìn bãi đậu xe trống không, cô cười nhạt, cúi người lên xe.

Trong ánh đèn mờ ảo, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người thon dài rắn ròi đang lười biếng ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu đỏ nhẹ nhàng lắc lư.

Cô đã quá quen thuộc với thân hình này, nó đã xuất hiện trong giấc mơ của cô không biết bao nhiêu lần, đã khắc sâu vào trong linh hồn máu thịt của cô.

“Lâm, Lâm Thanh.”

Người đàn ông ẩn mình trong bóng tối dường như mỉm cười, đôi môi mỏng khẽ nhéch lên, khóe miệng gợi lên một đường cong tà ác.

“Tôi còn tưởng rằng cả đời này cô sẽ không có mặt mũi nào đứng trước mặt tôi cơ chứ. Trần Uyên, tôi coi thường sự thấp hèn của cô.”

Chỉ một câu nói thôi liền có thể hoàn toàn phá vỡ mọi sự trần tĩnh của cô.

Cô cảm thấy như thể mình bị lột trần và phơi bày trước mặt anh ta, vô cùng xáu hổ.

Người đàn ông này hiểu rõ về cô, thường có thể nói trúng tim đen, làm cho cô máu chảy đầm đìa.

“Xin lỗi, tôi đã làm anh thát vọng rồi. Đó là về bồ và anh trai của tôi. Tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.

Anh Lâm, hãy nói điều kiện của anh đi, làm thế nào thì anh mới chịu rút đơn kiện, hoặc làm thế nào mới chịu giao ra kẻ đầu sỏ đã xúi giục anh trai tôi thao túng thị trường chứng khoán.”

“AI” Lâm Thanh cười nhạo: “Thế mà cô lại không khách sáo chút nào, cầu xin người khác mà lời lẽ còn hùng hồn như vậy. Trần Uyên ơi Trần Uyên, cô quá kiêu ngạo rồi, cũng quá xinh đẹp, kiêu ngạo xinh đẹp đến mức làm người khác không thể không muốn phá hủy.”

Nói xong, anh ta đột ngột nghiêng người về phía trước, bóp mạnh chiếc cằm gầy nhỏ của cô, gằn từng chữ một: “Tôi chỉ hận năm đó không có chơi cô. Thiệt thòi, thật sự là quá thiệt thòi. Trước khi bị cô phản bội, đáng lẽ phải chơi đùa cô một phen, như vậy mới không phụ lòng mình đúng không?”

Mặt Trần Uyên lập tức tái nhợt đi với tốc độ có thể trông thầy bằng mắt thường.

“Tuy nhiên hiện tại tôi không cần nữa. Tôi có một người vợ cao quý, trang nhã, xinh đẹp và rộng lượng, thuần khiết sạch sẽ hơn cô nhiều. Cô muốn cứu anh cả của cô, có đúng không?”

“Vậy được, hãy đi tiếp vài vị khách hàng, làm cho họ hài lòng, chịu nhượng bộ ký hợp đồng với tôi để thu hồi khoản lỗ của Fashion Media, tôi sẽ tha cho anh trai cô, nếu không, cả nhà cô hãy chờ tôi trả thù đi.”

Nói xong, anh ta mạnh tay hát cô ra: “Phòng số 203, tự mình đến đi, nhớ chăm sóc người của tôi cho tốt.”

Sắc mặt Trần Uyên trắng bệch, cô ngây người nhìn anh ta như người mắt hồn.

Cô nghĩ rằng anh ta sẽ tự mình hạ nhục cô, hoặc làm tình nhân, hoặc làm đồ chơi, hoặc độc chiếm.

Nhưng không ngờ anh ta lại giao cô cho người đàn ông khác.

“Tôi thiếu nợ anh, tôi chỉ muốn trả lại cho anh, Lâm Thanh, anh có thể đánh tôi, hành hạ tôi, thậm chí giết tôi, nhưng anh không thể xem tôi như một món đồ chơi mà tùy tiện tặng cho người khác.”

“Ò2”

Lâm Thanh nhướng mày cười nhạo, trên mặt đầy vẻ khinh thường: “Ý cô là cô chỉ muốn để tôi chơi? Xin lỗi, tôi đã có vợ, và vợ tôi đã sinh cho tôi một đứa con trai. Chúng tôi đã đăng ký kết hôn ở Ireland, từng thề rằng sẽ không bao giờ phản bội cô ấy, ít nhất là hiện tại tôi không có ý định đó…, hơn nữa tôi ghét cô, đụng vào sợ cả người đều thối.”

Cơ thể Trần Uyên run lên dữ dội, lung lay như sắp đổ: “Nếu tôi đồng ý, chuyện giữa chúng ta đã thanh toán xong có phải không? Anh sẽ không bao giờ động đến gia đình tôi nữa, từ nay về sau trở thành người lạ.”

Lâm Thanh hơi ngửa đầu, uống cạn rượu đỏ trong ly.

Anh ta không đáp lại cô, ánh mắt dời đi, rơi xuống ngoài cửa số, dường như đã mắt hét kiên nhẫn.

Trần Uyên cười khổ: “Được, tôi hiểu rồi, sau đêm nay, tôi sẽ trả hết tất cả những gì Trần Uyên tôi nợ anh.”

Nói xong, cô cúi người chui ra khỏi xe.

Lâm Thanh chậm rãi quay đầu lại, nhìn bóng lưng cô biến mắt ở cuối thang máy.

Từ nay về sau thành người lạ sao?

Cũng tốt!

Trầm mặc một lúc, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế lái phụ lên tiếng, do dự hỏi: “Cậu chủ, anh thật sự muốn để cô hai Trần đi tiếp khách hàng sao?

Nhưng mà mấy người kia đều là cao thủ hộp đêm, có vô số cách chơi với phụ nữ, cũng có những sở thích biến thái. Hơn nữa, cô hai Trần đã từng đắc tội bọn họ, họ sẽ tra tấn cô ấy đến chết mắt.”

Lâm Thanh thu hồi ánh mắt, khẽ nói: “Lần này tôi trở về Hải Thành là để giải quyết ân oán bảy năm trước.

Chỉ có dùng cách này mới có thể trút hết nỗi hận trong lòng tôi, sau đêm nay, từ nay về sau thành người lạ xa cách cũng tốt.”

Anh ta chỉ có thể dùng phương pháp tàn nhẫn này để buộc mình phải cắt đứt quá khứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.