Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 233



Chương 233: Chống đỡ tất cả vì cô!

Cái tên chó dại này….

Đừng nói, anh sẽ làm được thật đó.

Nếu như hôm nay cô mà không nhận thẻ của anh, có khả năng anh sẽ giống như chó điên chiếm hữu cô.

Mẹ nó, cô có cảm giác như là tự mình đào hó, rồi để cái tên đàn ông chó này vui sướng bê cô đi chôn.

“Đưa thẻ cho em…”

Cô nghiền răng nghiến lợi nói ra bốn chữ này.

Lục Gia Bách vui vẻ cười một tiếng, đặt thẻ lại vào trong tay cô, không quên nhắc nhở: “Nhận thẻ của anh thì chính là người của anh, Dương Tâm, nhở kỹ, đời này em chỉ có thể làm người phụ nữ của tôi, hiểu không?”

Thấy cô cắn môi, vẻ mặt Lục Gia Bách vô cùng vui mừng, cười một tiếng phiếu đãng trong phòng, nghe rất êm tai: “Được rồi, không đùa em nữa, nói cho em biết lần này em lại xâm nhập vào tài khoản của ai.”

Dương Tâm liếc mắt, nói đơn giản chuyện của Lê Vãn Trinh cho anh.

Lục Gia Bách nghe xong thì hơi nhíu mày: “Em dám xâm nhập vào kho số liệu của sở nghiên cứu y học quốc gia, chắc chắn người phía trên sẽ không im lặng khoanh tay đứng nhìn, lúc đó chắc chắn họ sẽ phái người điều tra, nếu tra được đến trên đầu em thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.”

Dương Tâm híp mắt nhìn anh: “Ý anh là muốn em xóa hết sạch mọi vết tích? Nhưng nếu làm như vậy, Lê Văn Trinh sẽ không thể bản giao với người ta, ông Nguyên đã tố tụng giúp cô ấy, nếu như cuối cùng chúng ta còn hố người ta một vó, Trinh Trinh bị kẹp ở giữa thì phải làm sao?”

Lục Gia Bách cười, nhíu mày nói: “Anh không bảo em xóa hết vết tích đi, chuyện đã đồng ý với người ta thì phải làm được, ý của anh là em đưa tài khoản của em cho anh, đến lúc đó bọn họ sẽ tra trên đầu anh.”

Dương Tâm kinh ngạc nhìn anh: “Lục Gia Bách, anh…”

“Anh yêu em sâu đậm nhau thế sao?”

“Biết rõ chuyện này sẽ khiến mình bại lộ, nhưng vaanx muốn chống đỡ cho em sao?”

Lục Gia Bách không nói linh tinh, đưa tay ôm cô vào trong ngực, trầm giọng nói: “Anh đã nói là anh sẽ nâng em thành Nữ Vương, cho dù có dẫm lên sống lưng của anh thì anh cũng không tiếc, Tâm Tâm, em chuyển giao hết những thứ hắc ám trên người em sang cho anh, để anh thay em gánh vác có được không?”

Trái tim Dương Tâm rung động mạnh mẽ.

Một người đàn ông cam chịu chống đỡ tất cả thay bạn, chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh tình yêu của anh ấy sao?

Còn chưa đủ để bạn phó thác cả đời sao?

Chỉ là…

Giữa bọn họ còn có một cái Lục Gia Tân, một cái Trần Tuấn nữa, hai người này đều là anh em của anh, làm sao cô có thể không quan tâm đến ý kiến của bọn họ và cách nhìn của người bên ngoài?

“Em sẽ giao tài khoản cho anh quản lý, bọn họ không tra được đến trên đầu em đâu, Lục Gia Bách, đừng đối xử với em tốt quá, em không chịu nỗi.”

Sau khi Lê Vãn Trinh lấy được tư liệu của Phó Linh Ngọc xong thì rơi vào do dự, mấy ngày liên tiếp vẫn chưa đưa ra được quyết định.

Nếu như đối lại là bất cứ người nào trên đời này, cô ấy đều có thể đo đến trước mặt đối phương quỳ xuống, cầu xin họ hiến tủy.

Nhưng người kia chính là Phó Linh Ngọc, là vị hôn thê của Triệu An, một khi liên lụy thì thân phận của Tiểu Tân làm sao có thể giấu được nữa?

Nếu để Phó Linh Ngọc biết Tiểu Tân là con của Triệu An, nhỡ đâu cô ta vì yêu sinh hận, nồi lên sát tâm với Tiểu Tân, lúc đó Tiểu Tân sẽ còn gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Chung cư Thịnh Cảnh.

Trong phòng làm việc.

Dương Tâm dựa vào bên cạnh giá sách, liếc xéo Huyền Cẩn đang lười biếng dựa vào trên ghế sopha, nhíu mày nói: “Giao cho cô một nhiệm vụ, phải hoàn thành hẳn hoi vào.”

Dứt lời, cô nói chuyện loại thuốc mới bị người của xưởng chế thuốc Nhã Nam động tay động chân với đồ đệ một lượt.

Huyền Cần xù lông tại chỗ, bỗng nhiên nhảy từ trên ghế sopha dậy: “Vãi lìn, lại có người muốn làm hại chị sao, em nói nè sư phụ, chị ở bên ngoài đắc tội bao nhiêu người vậy? Không có nổi một ngày được thái bình.”

“Bớt nói nhảm đi, tôi nhận được tin tức Thẩm Thành đã đến Hải Thành, cô bớt một chút thời gian đi chăm sóc anh ta đi, nhớ mỹ tuyệt đối không được để lộ chân tướng khiến cho đánh rắn động cỏ, thăm dò ý kiến của anh ta, xem anh ta có tham dự vào trong đó không?”

*Ok.” Con nhóc nhếch miệng cười một giếng, hai mắt nổi trái tim: “Nghe nói cậu Thẩm của nhà họ Thẩm ở Lâm An này rất nổi tiếng, còn đẹp trai đến mức không để cho người ta sống, em đã sớm muốn được thấy dung nhan tuyệt mỹ đó.”

Dương Tâm xua tay: “Cút đi.”

Tổng bộ của Lục Thị, ở tầng cao nhát.

Sau khi Dương Tâm xử lý xong mấy cái tài liệu quan trong, đăng chuẩn bị trở về cơ sở y tế kiểm tra cho Lục Minh, nhưng vừa mới bước ra khỏi văn phòng thì ở phí đối diện có tiếng dày cao gót vang lên.

Cô vô ý thức ngước mắt nhìn.

Vừa nhìn một cái, cả người cô đều ngây ngắn đứng im tại chỗ.

Đó là một người phụ nữ rất đẹp, tuổi tác không khác biệt lắm so với cô, có thể thấy rõ được nét dịu dàng của phương Đông, mỗi động tác giao tay nhắc chân đều biểu thị vẻ ưu nhã cao quý.

Tất nhiên là mấy thứ này không quan trọng, quan trọng chính là tướng mạo.

Tướng mạo của cô ta nhìn rất quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng cô lại không nhớ được là đã gặp ở đâu.

Khi người phụ nữ kia đi ngang qua người cô, cô có thể cảm nhận được một cô tự tin cùng cao ngạo trên người cô ta.

Bởi vì hiếu kỳ cho nên cô bước chậm bước chân, quay lưng nhìn lại về phía sau lưng.

Cô thất thư ký trưởng tự mình đi ra đón, rất cung kính với người vừa tới: “Cô Thẩm, tổng giám đốc Lục đã cố ý dặn dò tôi, bảo tôi dẫn cô đến văn phòng chờ của tổng giám đốc.”

Thẩm Thanh Vi ưu nhã cười một tiếng, vuốt cằm nói: “Cảm ơn, Gia Bách đang ở trong văn phòng sao?”

“Thưa cô Thẩm, tổng giám đốc Lục đang đi họp, trước tiên để tôi đưa cô văn phòng chờ tổng giám đốc.”

“Được, làm phiền anh rồi.”

Dương Tâm đưa mắt nhìn thư ký trưởng mời người vào trong vòng chờ, đôi lông mày thanh tú không nhịn được nhíu lại.

Giọng nói này rất quen tai.

Lúc trước lúc ở chung cư Thịnh Cảnh, cô đã nghe thấy lúc Lục Gia Bách nói chuyện điện thoại.

Thẩm Thanh Vi.

Top mười quý cô quốc tế.

Đích nữ của nhà họ Thẩm.

Cô ta có một người anh trai vô cùng lợi hại, bây giờ đang quản lý nhà họ Thẩm, rất có tiếng trên quốc tế.

Dạng thiên chỉ kiêu nữ như vậy, đến cả cô cũng có chút ghen ghét.

Cũng khó trách Lục Gia Bách sẽ dùng ánh mắt khác để đối đãi với cô ta, người đẹp như vậy mới có thể xứng đôi với địa vị trên quốc tế của anh.

Mà cô thì chú định là cắm ky mà cả đời này anh không thể chạm tới được.

“Giám đốc Dương, cô chuẩn bị đi ra ngoài sao?”

Đúng lúc này có một giọng nữ vang lên kéo suy nghĩ của cô trở về.

Cô ngước mắt lên nhìn, phát hiện và quản lý của một bộ phận thiết kế: “Ừ, tìm tôi có việc gì?”

“Là như vầy, tôi đã sửa sang lại đoạn giới thiệu cho sản phẩm mới ra, khả năng sẽ làm phiền cô máy phút để giúp tôi xem qua xem.”

“Được, cô đi đến văn phòng của tôi đi.”

Năm phút sau…

Dương Tâm dựa vào ghế xoay, nhíu mày nói: “Đưa một đoạn giới thiệu bỡn cợt không đáng một đồng, có phải là cảm thấy tôi quá ức nghiêm khắc?”

Quản lý vội vàng nói: “Cô đang chỉ điểm cho tôi, tôi cảm kích còn không kịp, làm sao có thể oán trách được?”

“Được rồi, vậy trở về làm lại đi, tôi cho cô thêm thời gian một ngày nữa.”

“Dạ, vậy tôi đi xuống trước, giám đốc Dương, làm phiền cô rồi.”

Quản lý nữ vừa đi, bên ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng bước chân.

Ngay sau đó cô thầy Lục Gia Bách đang vội vã đi về phía văn phòng tổng giám đốc.

Trong mắt Dương Tâm hiện lên ý cười, người phụ nữ kia rất quan trọng đối với anh nhỉ.

Ngay sau đó ở phía văn phòng đối diện vang lên tiếng nói chuyện vui vẻ, thế là nụ cười ở khóe miệng cô càng trở nên nồng đậm hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.