Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 248



Chương 248: Anh, anh nguyện ý cứu Tiểu Tân sao?

Câu trả lời đúng như trong dự đoán nhưng lại đầy bắt ngờ.

Sở dĩ bất ngờ là vì cô không thể nào chấp nhận được.

Khi ngày cưới đang đến gần, một khi thân phận của mẹ con Lê Vãn Trinh bị hấp thụ ánh sáng, không chỉ danh tiếng của nhà họ Triệu bị tổn hại mà ngay cả nhà họ Phó có liên quan cũng phải hứng chịu những lời nghị luận từ bên ngoài, đây không phải là tình hình mà bố và anh trai cô muốn thấy.

Ngồi bên mép giường suy nghĩ hồi lâu, cô mở điện thoại gửi một tin nhắn cho anh trai: “Anh cả, hai ngày nữa anh dành ít thời gian đến Hải Thành, em có chuyện gấp muốn bàn với anh.”

Lê Vãn Trinh không thể giữ được, đứa con trai ngoài giá thú mà cô ta sinh ra cũng không thể giữ lại, cô không thể để nhà họ Phó trở thành trò cười của toàn bộ giới chính trị.

Tuyệt đối không thể!

Phòng thí nghiệm.

Chuông cửa vang lên, Lê Vãn Trinh mặc bộ đồ ở nhà bước ra ngoài mở cửa.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô ấy hơi sửng sốt.

Sau khi phản ứng lại, cô ấy vô thức muốn đóng cửa lại.

Triệu An trực tiếp duỗi một chân để cạnh khung cửa, khàn khàn nói: “Tôi có chuyện tìm em, chúng ta nói chuyện đi.”

Lê Vãn Trinh quay mặt đi, khẽ nói: “Giữa chúng ta không có gì để nói, ngày đó ở nhà họ Lý đã nói rõ ràng rồi, từ nay về sau không liên quan gì đến nhau, vĩnh viễn không gặp gỡ, anh về đi, sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Triệu An cúi thấp đầu, im lặng một lúc, anh ta lấy một tắm ảnh từ trong túi ra đưa cho Lê Vãn Trinh, khàn giọng nói: “Giữa chúng ta đúng là không có chuyện gì để nói nhưng trò chuyện về cậu bé một chút thì vẫn có thể.”

Lê Vãn Trinh theo bản năng nhìn xuống, sau khi nhìn thấy nội dung bức ảnh, sắc mặt cô ấy lập tức trắng bệch, cả người không kiểm soát được run rẫy.

Triệu An không nói chuyện, cất bức ảnh trong tay rồi xoay người bước ra ngoài, chỉ đề lại một câu: “Quán cà phê số 201 đối diện, tôi sẽ đợi em ở đó.”

“Triêu…”

Không đợi Lê Vãn Trinh gọi, Triệu An đã biến mắt ở cuối con phố đông đúc.

Cô ấy cứng ngắc đóng sầm cửa lại.

“Rầm” một tiếng đã hoàn toàn kéo Lê Vãn Trinh trở lại từ trạng thái hoảng hốt.

Thực tế nói cho cô ấy Triệu An đã biết chuyện này, anh ta đã biết thân phận của Tiểu Tân.

Nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu của anh ta, nhìn khuôn mặt tuần tú lại lạnh lẽo đến tận cùng đó, sự tồn tại của Tiểu Tân nhất định khiến anh ta nghi ngờ rất lớn, anh ta sẽ chán ghét việc có một đứa con riêng như vậy sao?

Hai chân Lê Vãn Trinh dần dần tê dại, cô trượt xuống theo khung cửa, trực tiếp ngồi bệt xuống sàn.

Mấy ngày nay Lê Vãn Trinh thật ra từng có ý tưởng nói thân thế của Tiểu Tân cho Triệu An.

Đặc biệt là sau khi bị Phó Toàn từ chối, cô ấy cảm thấy trên đời này chỉ có mỗi Triệu An mới có thể cứu được Tiểu Tân.

Cho dù chạy khắp nơi tìm được tủy ghép thích hợp thì như thế nào? Nếu đối phương từ chối quyên tặng, mọi nỗ lực sẽ trở thành vô ích.

Cách tốt nhất và an toàn nhất lúc này là tìm Triệu An để anh ta tiến hành ghép tủy với đứa trẻ.

Nhưng sau khi nhìn thấy thái độ thờ ơ của người đàn ông vừa rồi, cô ấy đột nhiên muốn rút lui Lê Vãn Trinh muốn chạy trốn.

Muốn đưa Tiểu Tân đi càng xa càng tốt.

Đứa trẻ vẫn còn nhỏ, nếu cậu bé biết thấy bố ruột của mình nhìn mình bằng ánh mắt thờ ơ như vậy thì sẽ buồn bã biết bao nhiêu chứ?

Quán cà phê, phòng riêng trên tầng hai.

Khi Lê Vãn Trinh đẩy cửa bước vào, Triệu An đang nằm sắp trên bàn chợp mắt.

Nghe tháy tiếng động, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu rơi vào trên người cô, giọng khàn khàn: “Em tới rồi, lại đây ngồi đi, chúng ta nói một chút về chuyện đứa bé.”

Lê Vãn Trinh cắn môi, đứng tại chỗ im lặng một hồi mới đi tới ngồi xuống đối diện với anh ta, do dự nói: “Anh Triệu, anh có phải đã hiểu lầm cái gì không? Tiểu Tân là con trai của chị gái tôi, chẳng có dây dưa rễ má gì với anh cả.”

“Am Triệu An dường như bật cười, có chút tự giễu, có chút châm chọc, càng nhiều hơn chính là bắt lực và thương tiếc.

“Không cần vòng vo cũng không cần phải dò xét, chính miệng Lục Gia Bách đã nói với tôi, nếu không phải nhờ Dương Tâm bày mưu đặt kế, em cho rằng anh ta dám làm chuyện này sao?”

Lê Vấn Trinh im lặng.

Trên thực tế cô ấy cũng không biết nói cái gì.

“Năm đó… là tôi cưỡng ép em?” Triệu An khó khăn hỏi.

Anh ta không muốn làm tổn thương Lê Vãn Trinh nên ngay từ đầu đã tránh xa cô ấy, không để cho cô ấy có cơ hội bất cứ cơ hội tiếp cận nào, không muốn cho cô hy vọng.

Sau đó, Lê Vãn Trinh ra nước ngoài và bắt đầu cuộc sống mới, cô dần nỗi tiếng trong cộng đồng quốc tế và được giới y học hết sức kính trọng, anh ta ở Trung Quốc nghe được cũng thật lòng thấy mừng cho cô ấy.

Nhưng không ngờ đến số phận lại trêu người, cuối cùng chính anh ta lại là người khiến cô ấy tổn thương sâu sắc nhất.

Anh ta không biết đêm đó khi Lê Vãn Trinh bỏ thuốc anh ta có tâm trạng như thế nào, van xin anh hãy chiếm hữu cô, cho cô một đứa con.

Anh ta cũng không biết cô có những chuyển biến tâm lý gì sau khi nghe những lời mắng mỏ, lăng mạ không thương tiếc của mình.

Triệu An thậm chí còn không biết lúc mẹ mình sau khi thấy bọn họ điên loan đảo phượng đã tức giận kéo cô về nhà họ Lê, lên tiếng chỉ trích bố Lê không biết dạy dỗ con gái, yêu cầu bố Lê lấy gia pháp hung hăng đánh cô mấy roi thì lòng Lê Vãn Trinh như tro tàn thế nào.

Tất cả những gì Triệu An biết là anh thiếu nợ cô gái này, chỉ sợ cả đời này cũng không trả hết.

Cô ấy sinh con sau lưng anh ta là sai sao?

Không sail Bởi vì năm đó cô ấy muốn cứu anh ta Mà anh ta thì sao?

Không bằng cầm thú!

Không chỉ cưỡng hiếp cô ở bãi biển mà sau đó chớp mắt liền xoay người nhắc đến hôn lễ với nhà họ Phó, buộc Lê Vãn Trinh đang mang thai phải rời bỏ quê hương.

Nói như vậy, nếu không phải đứa trẻ gặp nguy hiểm, anh ta đời này sẽ không bao giờ gặp cô.

Không có mặt mũi để gặp!

Lê Vãn Trinh khó chịu nhìn ra ngoài cửa số, đờ đẫn nói: “Không trách anh, lúc đó anh hoàn toàn mắt đi lý trí, nếu không… thật xin lỗi, không có sự đồng ý của anh đã sinh ra Tiểu Tân. Hôm nay lại mang đến rắc rối lớn cho nhà họ Triệu như vậy, chẳng qua anh yên tâm, cho đến bây giờ tôi chưa từng nghĩ đến chuyện phá hư hôn nhân của anh và cô Phó. Chờ sau khi sức khỏe của Tiểu Tân ổn định, tôi nhất định sẽ mang bé ra nước ngoài sinh sống, sẽ không khiến anh khổ sở.”

Triệu An đưa tay xoa xoa đôi lông mày đau nhức, khàn khàn nói: “Đưa báo cáo tủy phù hợp với Tiểu Tân cho tôi, tôi sẽ đến cơ sở y tế kiểm tra, nếu tủy của tôi phù hợp với đứa trẻ, tôi sẽ lập tức sắp xếp một cuộc phẫu thuật, bệnh của đứa trẻ không thể kéo dài được nữa, trước chữa khỏi đã rồi chúng ta nói chuyện sau.”

Lê Vãn Trinh kinh ngạc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn hắn, run giọng hỏi: “Anh, anh muốn cứu Tiểu Tân sao?”

Khuôn mặt Triệu An trở nên cứng ngắc, trái tim như bị lưỡi dao hung hăng xẹt qua, đau đến không chịu nổi.

Anh ta chẳng lẽ không nên cứu đứa trẻ sao?

Hay là trong mắt cô ấy, anh ta lạnh lùng, tàn nhẫn đến mức không màng đến sự sống chết của đứa con ruột thịt của mình?

“Nhớ gửi báo cáo y tế cho tôi, chậm nhất vào sáng mai tôi sẽ cho em một câu trả lời.”

Nói xong, anh ta đứng dậy khỏi ghế, cũng không biết là do ngồi quá lâu hay là do bị sốc, dáng người cao gầy có chút đung đưa, lảo đảo đi về phía cửa.

Anh ta thật sự không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại, anh ta không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với Lê Vấn Trinh.

Tổn thương đa tạo thành, nói nhiều hơn nữa cũng không thể nào xoa dịu được những tổn thương mà cô ấy đã chịu đựng trong những năm qua.

Triệu An thậm chí không thể tưởng tượng nỗi làm thế nào cô ấy có thể chịu đựng con ruột của mình suốt ngày gọi mình là dì, có lẽ mỗi lần nghe thấy là một lần đau đớn.

Lê Vãn Trinh không ngăn cản, chỉ sững sờ nhìn bóng lưng anh, bên khóe môi nhếch lên một nụ cười đau khổ.

Triệu An, anh chán ghét tôi như vậy sao?

Chạy nhanh như vậy là sợ tôi sẽ phá hư nhân duyên của anh và cô Phó sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.