Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 252



Chương 252: Pháo hoa rực rỡ, món quà hẹn thẻ!

Ngồi đu quay đấy.

Bây giờ cô lại có thể dùng cách trừng phạt trẻ con này lên một người không có việc gì không làm được như tổng giám đốc Lục.

Sau khi Lục Gia Bách nôn xong liền trở nên mềm nhũn mà dựa thân cây và ngây ngốc nhìn vào Dương Tâm đang cười đến ngả nghiêng cả người, ánh mắt của cô cũng trở nên dịu dàng đến chảy nước, lúc này cô thật sự giống như một đứa con gái ngây thơ không quan tâm đến chuyện đời.

Chắc hẳn đã rất lâu rồi cô không cười một cách cởi mở đến như vậy, thật may mắn rằng anh đã giúp cô mở lòng và để cho cô được là chính mình ở trước mặt anh.

Anh giang tay ra và ôm lấy eo của cô và kéo cô vào trong lòng.

Tiếng cười của Dương Tâm đột nhiên ngừng lại và giãy dụa ở trong lòng anh.

“Đừng nhúc nhích.” Lục Gia Bách ghé sát bên tai cô và nói một cách ủ rũ: “Ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, cho anh ôm một lúc.”

Dương Tâm nghe thấy giọng diệu của anh hơi yếu ớt nên liền dần dần rút bớt sức lực ở trên hai cánh tay, cô chằm chậm dựa vào trong lòng của anh.

Lục Gia Bách nhếch môi cười một cái và nhỏ tiếng hỏi: “Máy giờ rồi?”

Dương Tâm trợn trừng mắt lên mà nói: “Chẳng phải anh có đồng hồ sao?”

“Anh sợ anh vừa nhắc tay lên một cái là em chạy luôn đấy.”

Dương Tâm không nói nên lời mà nhắc cánh tay của mình lên và nhìn một chút: “Bảy giờ năm mươi lăm.”

“Sắp rồi.” Lục Gia Bách nói ra hai chữ chẳng đâu vào đâu.

Dương Tâm khẽ híp mắt lại, bên trong đôi mắt lóe lên vài tia nghỉ ngờ, cái gì ‘sắp rồi’ vậy?

Người đàn ông này có thể đừng có tỏ vẻ bí hiểm như vậy được không??

Năm phút sau, cô cũng biết câu nói ‘sắp rồi của anh nghĩa là gì rồi.

Pháo hoa đầy trời nổ tung trong màn đêm và trông rất rực rỡ chói mắt, nó đã thắp sáng bầu trời của cả thành phố ngay trong chớp mắt.

“Thật đẹp.”

“Woa, rất lâu rồi em không được nhìn thấy pháo hoa ở Hải Thành đáy.”

Những tiếng hò hét liên tục vang lên ở khắp mọi nơi, tiếng cười vui vẻ cũng không ngừng vang lên ở bên tai.

Dương Tâm khẽ ngẩng đầu lên và ngơ ngác nhìn vào vô số pháo hoa lần lượt được phóng ở lên màn đêm rồi sau đó nỗ thành những tia sáng rực rỡ.

Dưới quằng sáng rực rỡ đang chiếu rọi xuống, dường như bên trong đôi mắt của cô đã lóe lên những giọt nước óng ánh.

“Đẹp không?” Lục Gia Bách sáp lại gần đến bên tai của cô và hỏi.

Dương Tâm hít chiếc mũi chua xót của mình và nghẹn ngào nói: “Em đã không nhìn thấy pháo hoa ở Hải Thành từ rất nhiều rất nhiều năm rồi, anh nói xem đây là ai làm cho ai vậy?”

Cô biết đây là do người nào làm ra thế nhưng dù biết rõ mà vẫn cố tình hỏi.

Lục Gia Bách khẽ cười lên một cái và khẽ cắn vào tai cô hai cái rồi dịu dàng nói: “Chắc hẳn là một người đàn ông sỉ tình nào đó làm cho người con gái mà mình yêu, anh ta muốn nói với cô ấy rằng: Cô ấy chính là nữ hoàng ở trên thế giới này, mỗi một phút mỗi một giây trong cuộc đời của cô ấy đều rực rỡ chói mắt giống như pháo hoa nở rộ vậy.”

Dương Tâm nghiêng đầu và im lặng một lúc lâu, sau đó cô cười nói: “Trong thành phố cắm phóng pháo hoa và đốt pháo, tuy rằng anh ta rất thật lòng thật dạ nhưng mà cũng không thẻ tùy ý làm bậy được.”

Nét cười của Lục Gia Bách ngày càng trở nên nồng đậm hơn, anh nhẹ nhàng nói: “Có lẽ anh ta chính là chủ nhân của cả thành phố này nên không sợ việc tùy ý làm bậy, anh ta sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì cô ấy.”

Nói xong, anh liền vươn tay ôm lấy đôi vai của cô và xoay người cô nửa vòng, để cho cô nhìn thẳng vào anh rồi nói một cách thâm tình: “Tâm Tâm, chúc em sinh nhật vui vẻ, cả bầu trời đầy pháo hoa này chính là món quà hẹn thề của anh dành tặng cho em, em không thể không nhận đâu đấy, bởi vì chúng nó đã được thả ra rồi, tất cả mọi người ở khắp Hải Thành đều là nhân chứng đấy.”

Ở nhà cũ của nhà họ Thẩm.

Bên trong phòng ngủ.

Thẩm Thanh Vi nép trong vòng tay của Lâm Vũ Loan và buồn rầu nói: “Mẹ à, con nên làm sao đây? Nếu như Gia Bách thật sự thích Dương Tâm thì chẳng phải con đã không còn bắt kì cơ hội nào nữa sao?”

Lâm Vũ Loan vươn tay xoa đầu của cô ta và mỉm cười nói: “Là người nào đã thề ở trước mặt mẹ rằng lần này trở về cho dù gặp bất cứ khó khăn gì cũng sẽ can đảm đối mặt, dựa vào bản lĩnh của bản thân mình để theo đuổi thành công người đàn ông mà mình yêu vậy? Bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi đấy mà con đã muốn chùn chân bỏ cuộc rồi sao? Nếu như vậy thì mẹ thật sự quá thất vọng đối với con rồi.”

Thẩm Thanh Vi bĩu môi nói: “Trước đây con nghĩ rằng người cản đường con chỉ có ả bình hoa Dương Nhã kia, không ngờ rằng giữa đường lại có thêm Dương Tâm, mẹ à, tuy rằng hai người này đều là con gái của nhà họ Dương nhưng mà âm mưu và chiêu trò của bọn họ lại khác nhu một trời một vực, Huyền Sương, Người Vô Danh, những tên gọi vang dội này đã khẳng định rằng Dương Tâm không phải là một người tầm thường.”

“Sợ gì chứ?” Lâm Vũ Loan vươn tay đầy cô ta ra và nhẹ nhàng nói: “Con là con cả của nhà họ Thẩm, cô Dương Tâm kia cho dù bản lĩnh hơn nữa cũng chỉ có một mình cô ta, làm sao có thể so sánh với gia tộc cả trăm năm của mẹ chứ, con cứ cố gắng làm những việc mà mình muốn làm, có mẹ cổ vũ cho con mà.”

“Mẹ thật tốt.” Thẩm Thanh Vi nhào vào trong lòng của Lâm Vũ Loan: “Có mẹ làm chủ cho con thì con không sợ bắt cứ chuyện gì nữa.”

Bên trong đình nghỉ mát ở sân vườn của biệt thự nhà họ Trần.

Trần Tuấn ngồi một mình ở trên ghế đá và nhìn về những mảng pháo hoa nhỏ nhoi ở phía xa.

Khi nãy vệ sĩ vừa báo cáo với anh ta rằng ở xung quanh Disneyland có bắn pháo hoa và đốt pháo, ở Hải Thành ngoài người anh họ của anh ta ra thì còn người nào có thể chơi mạnh tay đến như vậy nữa chứ?

Lục Gia Bách, Dương Tâm đã trở nên quan trọng đến mức này ở trong lòng anh rồi sao?

Quan trọng đến mức có thể chạm vào tất cả những điều cám ky và giới hạn vì em ấy ư?

Không thể không nói tiêu chuẩn anh thật sự rất cao đấy, cả thế giới nhiều người phụ nữ như vậy cũng không có ai lọt vào mắt của anh mà anh chỉ nhìn trúng một mình Dương Tâm, người phụ nữ rực rỡ đầy hào quang chói mắt kia.

Nhưng mà đáng tiếc rằng em ấy cũng là người con gái mà tôi yêu, lần này chắc chắn tôi sẽ không nhường bước một tí nào.

Ngày hôm sau.

Tại chung cư Thịnh Cảnh.

Bên trong phòng ngủ chính có bốn người phụ nữ đang nằm giang tay giang chân ở trên giường, trong phòng tràn ngập mùi rượu.

Vào bảy giờ đêm qua, ba người phụ nữ Trần Uyên, Lê Vãn Trinh, Huyền Cần lần lượt chạy đến, bề ngoài thì là ăn mừng sinh nhật Dương Tâm nhưng thật ra tất cả mọi người đều mượn rượu giải sầu, kết quả không cần nghĩ cũng biết từng người một đều uống đến mức say khướt.

Rốt cuộc một loạt tiếng chuông chói tai đột nhiên vang lên trong căn phòng ngủ yên ắng cũng phá vỡ giấc mơ đẹp của những người phụ nữ này.

“Trinh Trinh, nhận cuộc gọi đi…… ” Dương Tâm vươn tay đầy người đang nằm bên cạnh mình.

Giọng nói của Lê Vãn Trinh truyền đến từ cuối giường, cô ấy mơ mơ màng màng nói: “Tại, tại sao lại là tớ?”

“Bởi vì đó là tiếng chuông của cậu, có người tìm cậu đấy.” Trần Uyên không kiên nhẫn nói: “Thật ồn, cậu mà không nhận nữa thì bà đây ném từ tầng năm xuống đấy.”

Những người ở trên giường chỉ có Huyền Cần ngủ say như heo chết, dù có sám chớp đánh xuống cũng không tỉnh.

Lê Vãn Trinh vươn tay sờ mó xung quanh, rốt cuộc cũng tìm được điện thoại và trượt mở nút nhận cuộc gọi theo bản năng, cô ấy khàn giọng nói: “Ai vậy, mới sáng sớm mà làm phiền người khác, có phải muốn chết không hả?”

Sau khi im lặng một lúc lâu, giọng nói khàn đặc trầm thấp và quyến rũ của Triệu An truyền đến từ trong loa: “Tôi là Triệu An, cô uống rượu à? Bây giờ cô đang ở nơi nào? Có trở về nhà họ Lê không? Có phải ở qua đêm tại quán bar không?”

“Liên quan gì tới anh.” Lê Vãn Trinh mơ màng nói: “Lo cho vợ chưa cưới của anh là được rồi, anh không cần lo chuyện của tôi.”

“Haiz.”

Một tiếng thở dài truyền đến từ trong loa, Triệu An hơi bắt lực nói: “Kết quả trùng khớp tủy xương của tôi và Tiểu Tân đã có rồi, cô có muốn nghe không? Hay là đợi cô tỉnh táo rồi tôi mới nói cho cô biết.”

Kết quả trùng khớp tủy xương……

Lê Vãn Trinh liền ngồi dậy ngay lập tức khi vừa nghe thấy sáu từ này, tất cả sự buồn ngủ và say rượu đều biến mắt ngay trong chốc lát.

Cô ấy nói với giọng điệu run rấy: “Kết, kết quả như thế nào? Có phải tủy xương của anh và Tiểu Tân có trùng khớp hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.