Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 302



Chương 302: Nhà văn nỗi tiêng: “Như Mộng”!

“Cậu chủ Hoắc, cậu chủ Hoắc, Hoắc Tư, Hoắc Tư, Hoắc Tư…”

Cô ta cứ thêu thào, mỗi lần hét lên là mặt tái mét.

Cuối cùng, cô ta bật dậy khỏi ghế sô pha và lắc đầu nói: “Không, tôi không thể đến gặp anh ta. Tôi không muốn có bắt kỳ rắc rối nào với anh ta nữa.”

Vào buổi chiều, Universal Pictures đã đưa ra một tuyên bồ thông qua nền tảng trực tuyến: “Các ảnh đế, ảnh hậu năm nay đoạt giải Oscar sẽ có cơ hội trở thành nam chính, nữ chính trong tác phẩm mới của nhà văn nỗi tiếng“ Như Mộng “

Ngay sau khi tin tức này được đưa ra, giới điện ảnh và truyền hình trên toàn thế giới đã gây náo loạn.

Như Mộng là ai?

Đó là tác giả nguyên tác của hàng loạt bom tấn Hollywood như tác phẩm “Thời đại liên minh”, “Cuộc đại chiến người máy”, “Hành tinh tỉnh giấc”.

Chỉ là vị đại thần này quá bí ẩn, bao nhiêu năm nay chưa từng lộ ra thân phận thật sự.

Anh ấy (cô ấy) đã giành được hàng trăm giải thưởng với một số tác phẩm nổi danh của mình, thậm chí còn được xướng tên ở giải Nobel Văn học, nhưng mỗi khi nhận được giải thưởng, vị tác giả này thường bỏ lỡ nó.

Một số người đoán rằng nhà văn bí ẩn này là một phụ nữ, bởi vì ngòi bút tinh tế và mang lại màu sắc cảm xúc mạnh mẽ.

Một số người đoán rằng nhà văn bí ẩn này là một nam giới, với lối viết tuyệt vời, và vạch ra một thế giới đầy thử thách và ẩn số cho người đọc.

Tất nhiên, những thứ này không quan trọng, điều quan trọng là tác phẩm mới của vị thần vĩ đại này- “Thời gian xuyên không”.

Người ta nói tác phẩm này là đỉnh cao nhất của Như Mộng, có hàng trăm triệu người hâm mộ, nổi tiếng trong và ngoài nước, chính vì cái tựa của tác phẩm này mà vị đại thần này đã đoạt giải thưởng văn học.

Nếu ai may mắn được đảm nhận vai nam chính và nữ chính của vị tác giả này, chắc chắn người đó sẽ trở nên nỗi tiếng khắp thế giới trong mười năm tới và trở thành diễn viên hấp dẫn nhát thế giới.

Bệnh viện Trung ương Hải Thành.

Bên trong khu phòng bệnh VỊP.

Ruth đang dựa vào giường bệnh đọc tin tức, khi đọc tin tức, trong mắt cô ta hiện lên một tia tự tin.

Ảnh hậu Oscar năm nay là của cô ta, và nữ chính của “Thời gian xuyên không”, tác phẩm đỉnh cao của tác giả Như Mộng, cũng phải là của cô ta.

Không ai đủ tư cách để cướp được khỏi tay cô ta.

Bao gồm Diệp Nhiễm, nữ diễn viên trẻ tiềm năng, những người nỗi tiếng trong và ngoài nước của Fashion Media.

Cánh cửa được đẩy ra, một người đàn ông mặc vest bước vào.

Ruth liếc nhìn anh ta và hỏi: “Anh đã tống người phụ nữ ngu ngốc và kiêu ngạo đó vào tù chưa?”

Người đàn ông mặc vest khó khăn lắc đầu, run giọng nói: “Người, người phụ trách Sở cảnh sát Hải Thành nói rằng người phụ nữ được khu Hoa Hạ lựa chọn để tham gia cuộc thi lập trình quốc tế. Dù cho cô ta có đâm thủng trời thì cũng phải đợi đến sau khi cuộc thi kết thúc mới có thể truy cứu tiếp được.”

“Cái gì?” Mặt Ruth đột nhiên vặn vẹo: “Cô ta đã đánh tôi ra như thế này, chẳng lẽ còn có thể ở ngoài vòng pháp luật nhởn nhơ đi lại sao?”

Người đàn ông mặc vest khó khăn nuốt nước bọt, với vẻ mặt bị làm khó: “Cô Ruth, nơi này không như ở nước ngoài. Chúng ta không có ai chống lưng cả, và cô Dương này là người được chính phủ ở đây bảo vệ. Muốn động vào cô ta, đúng là khó hơn cả lên trời, không thì đợi sau khi liên hoan phim qua đi chúng ta lại tìm cô ta tính sổ đi ạ.”

Ruth cầm ly thủy tinh trên bàn đầu giường định đập vào đầu người đàn ông, đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại bị đẩy vào, Hải Vy từ ngoài bước vào.

“Ruth, cậu cao quý và tao nhã như vậy, sao có thể làm chuyện thô tục đến vậy? Đặt cái cốc xuống đi.”

Sau khi Ruth nhìn thấy Hải Vy, hầu hết sự tức giận trên khuôn mặt cô ta đều biến mắt.

Cô ta không dám thể hiện tính tình trước mặt người phụ nữ này, bởi vì cô ta phải dựa vào người này.

“Hải Vy, tại sao cậu lại ở đây?”

Hải Vy đi tới, rút ly thủy tinh trên tay cô ta ra, cười: “Nghe nói cậu bị thương nên mình qua đây xem, thế nào, không sao chứ?”

Ruth vừa nghe lời này, mặt càng tức giận: “Cái giống da vàng chết tiệt kia, dám tát tôi, Hải Vy, cậu phải giúp mình dạy dỗ cô ta.”

Hải Vy miệng khẽ cười, chỉ cần có liên quan đến con khốn Trần Uyên, cô ta đều sẽ vui vẻ can thiệp một tay.

Theo những gì cô ta biết, Dương Tâm chính là bạn thân nhát của Trần Uyên!

Cô ta chính thức liệt cô Dương này là một cái gai trong mắt.

“Không vội, chúng ta cùng nhau dạy dỗ cô ta sau liên hoan phim nhé?”

Làm sao Ruth dám nói không với Hải Vy?

“Được được được, mình nghe Hải Vy, đợi đến khi liên hoan phim kết thúc rồi hãy xử lý sạch sẽ cô ta đi, cái đó, Hải Vy, cậu nhìn xem giải ảnh hậu năm nay…”

Hải Vy vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay cô ta, cười nói: “Đừng lo lắng, năm nay vẫn sẽ là cậu thôi, mình đã xem báo cáo rồi. Nếu đoạt được giải ảnh hậu năm nay thì sẽ có cơ hội hợp tác với Như Mộng, dựa vào vai nữ chính từ phim của vị tác giả này mà thành danh.”

“Hải Vy thật tốt quá.” Ruth vòng tay qua và mỉm cười đầy ẩn ý.

Hải Vy chậm rãi cúi đầu, trong mắt giấu đi vẻ châm biếm, thật sự nghĩ là cô ta không đòi đổi lại điều gì hay sao?

Lá cờ này đã được giữ quá lâu, và bây giờ nó cuối cùng cũng đã có hữu dụng.

“Ruth, gần đây mình rất khó chịu.”

“Hả?” Ruth có chút nghỉ ngờ nhìn cô ta: “Hải Vy, cậu đừng nói giỡn nữa, với tư cách là phu nhân của chủ tịch tập đoàn LG, tại sao lại nói thấy khó chịu?

Hải Vy mím môi, thở dài: “Danh xưng vợ của Chủ tịch tập đoàn LG này tất nhiên là đáng để nở mày nở mặt, nhưng đàn ông càng thành đạt thì phụ nữ càng suy nghĩ lung tung. Tình nhân và những chuyện khác sẽ càng ngày càng lộng hành.”

Ruth không ngốc, lập tức nghe được lời nói của cô ta có gì đó kỷ quái, cau mày hỏi: “Ý cậu là anh Lâm tìm tình nhân ở bên ngoài?”

Hải Vy lắc đầu cười khổ nói: “Gần đây anh ấy không ở nhà nhiều, lúc về lúc nào cũng ngửi thấy mùi nước hoa của phụ nữ. Mình nghĩ bên ngoài có người phụ nữ khác quấn lấy anh ấy.”

“Đừng nói là cậu nghĩ, theo tớ thấy thì, bên ngoài nhất định sẽ có hồ ly tinh quần lấy anh ấy, Hải Vy, nếu không thì mình sẽ kiểm tra giúp cậu. Khi nào tìm ra, chúng ta hãy cùng xử lý cô ta.”

Hải Vy do dự: “Chuyện này…có khi nào khiến cậu gặp rắc rối hơn không? Hơn nữa, chuyện hôn nhân của mình và Lâm Thanh cũng không thể công khai. Nếu làm ầm ï to lên thì sẽ thu dọn tàn cuộc như thế nào?”

“Không phiền phức, cậu đã giúp mình nhiều như vậy, mình nên giúp lại cậu lần này. Đừng lo lắng, mình có rất nhiều phương pháp, nếu dám cướp người đàn ông của cậu, mình nhát định sẽ để cho cô ta bị hàng ngàn người chửi rủa chỉ trích .”

Hải Vy cong đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười quái dị.

Trần Uyên, cuộc thi giữa chúng ta đã chính thức bắt đầu rồi.

Tôi đoán rằng kết cục của cô nhất định là đau khổ lắm đây.

Trong nhà cũ của nhà họ Thẩm.

Trong vườn.

Hai người phụ nữ trẻ đang ngồi bên bàn đá và trò chuyện.

“Thanh Vi, chuyện của em chị có nghe rồi, không sao cả, chúng ta vẫn là danh môn thục viện, so với những người cùng tuổi thì vẫn được coi là sống ổn nhất.”

Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Vi cứng đờ, đôi mắt cô ta lim dim khi nghĩ đến Dương Tâm.

Nhẫn!

Cô ta phải nhẫn nhịn!

Bị giam nửa tháng, cô ta bị đuổi ra khỏi giới giải trí, cô ta nhớ kỹ hai món nợ này, có ngày sẽ cho Dương Tâm phải trả giá tất cả từ gốc đến lãi.

“Chị dâu em nói đúng. Dù bị đuổi ra khỏi giới giải trí rồi nhưng em vẫn là con gái nhà họ Thẩm.”

“Đúng vậy.” Cố Ngọc Hiểu vươn tay vỗ vỗ vai cô ta, cười nói: “Anh trai em cũng nhờ chị thuyết phục em.

Chị thấy em tâm tình vô cùng tỉnh táo như này, làm gì cần đến lượt chị phải khuyên bảo thuyết phục đây?”

Thẩm Thanh Vi khóe miệng giật giật, vừa định nói vài câu, một người giúp việc vội vàng chạy tới nói: “Cô hai, cô Huyền Cần lại tới quấy rầy cậu chủ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.