Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 306



Chương 306: Cái miệng của cô này thực sự quá đê tiện rồi!

Buổi tối.

Mỗi năm một lần lễ trao giải liên hoan phim Oscar được tổ chức ở quảng trường Thế kỷ, thành phố Hải Hà.

Dương Tâm vốn không muốn tham gia nhưng cô không đi thì Lục Gia Bách sống chết cũng không chịu đi.

Cuối cùng cô chỉ có thể đồng ý đi.

Liên hoan phim Oscar là đêm hội lớn nhát trong làng điện ảnh, khách mời tham gia buổi lễ long trọng khỏi cần nói, đều là những nhân vật lớn có máu mặt trên quốc tế.

Dương Tâm sau khi từ bãi đỗ xe đi ra ngoài, trực tiếp đi thẳng đến hiện trường đêm hội, ở một góc tìm một vị trí coi là yên tĩnh.

Vừa mới ngồi phía sau liền vang lên thoang thoáng một giọng nói nữ quen thuộc.

“Ò, đây không phải là hoa đán Diệp Nhiễm của Tờ báo thời trang thời thượng sao, làm sao phía Oscar không sắp xếp cho chỗ ngồi VỊP cho cô à?”

Dưới sự châm chọc này, một tiếng phụ theo sau cũng tới: “Cô Ruth cô cũng đừng nói cười, người ta cứ như bình hoa vậy, giả bộ thuần khiết, theo tôi thấy cô ta xách giày cho cô cũng không xứng, làm gì có tư cách gì ngồi vào ghế VIP?”

“Đúng đúng đúng, cô ấy và cô đúng là khác một trời một vực, tờ báo thời trang thời thượng dốc hết tài nguyên nâng đỡ cô ta thì sao chứ, toàn bộ cũng không đỡ nổi một kẻ bát tài.

Đừng nói ảnh hậu Oscar, chính là một giải thưởng phụ cũng đừng hòng lấy được, cũng khó trách Tổng giám đốc Trương nói muốn giấu cô ta đi, giữ lại đồ vô dụng làm cái gì chứ, không phải lãng phí tài nguyên sao?”

Sau đó xung quanh tiếng cười vang lên.

Diệp Nhiễm?

Dương Tâm nhíu mày.

Chính là người đàn bà kia để cho cậu chủ Hoắc muối mặt đi cầu xin Lục Cầu dự định lấy giải thưởng nữ hoàng điện ảnh sao?

Cô ta có thù với Ruth?

Hừ, đúng rồi, cũng sống một giới với nhau mà, cạnh tranh lẫn nhau.

Nếu Diệp Nhiễm cũng có chỗ dựa lớn mạnh nói không chừng vòng nguyệt quế nữ hoàng điện ảnh sẽ rơi vào tay cô ta, Ruth người phụ nữ cảm giác nỗi trội hơn lại có thể dễ dàng để cho người khác cưỡi lên đầu cô ta sao?

Đương nhiên, cho dù cô ta không thể khoan nhượng tối nay cũng phải nhẫn nhịn, bởi vì không lâu nữa cô ta sẽ giương mắt ra nhìn chiếc cúp nữ hoàng điện ảnh rơi vào tay của người khác.

Đây, có thể chính là sự trừng phạt lớn nhất cho cô ta tự coi mình là vậy.

Diệp Nhiễm chậm rãi đứng dậy, bưng chén rượu chuẩn bị rời đi, từ đầu đến cuối cũng không nói nửa lời.

Ruth cũng không định buông tha cho cô ta, bắt chuyện hai người đi cùng bên cạnh ngăn cản đường đi của cô ta.

“Làm sao, bị chúng tôi chọc đau quá không có chỗ dung thân sao? Loại nhan sắc như cô này cũng dám tranh cúp nữ hoàng điện ảnh với tôi, buồn cười, đừng cho rằng cô đã ký kết hợp đồng nghệ sĩ dưới trướng LG là có thể đánh đồng cùng với tôi, cô là cái thá gì chứ, có tư cách gì mà tranh với tôi.”

“Đúng vậy, cô Ruth chúng tôi ba năm liên tiếp đều được nữ hoàng điện ảnh Oscar, cô một con gà rừng không ra hồn, là ai cho cô da mặt vậy, để cô tranh với cô Ruth?”

“Tôi thấy, chúng ta cùng nhau xé nát khuôn mặt này của cô ta đi, để tránh cô ta không biết trời cao đất rộng, cho cô Ruth ấm ức, vị trí ảnh hậu là cái thứ mà người như cô ta bỏ đi nghĩ tới được sao?

Theo tôi thấy, cô chính là ham muốn được làm nữ chính của “Thời gian xuyên không”, tôi nhổ vào, cô cũng không nhìn lại mình là cái dạng gì, nhân vật này chính là tạo ra riêng cho cô Ruth, có chuyện đến lượt cô sao?”

Diệp Nhiễm mim chặt môi, bàn tay chậm rãi nắm thành nắm đắm buông xuống hai bên người, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên trái của Ruth, khàn giọng nói: “Vương Thi, chúng ta đều là nghệ sĩ ký hợp đồng của Tờ báo thời trang thời thượng, cũng coi như là đồng nghiệp, cô lại liên hợp với người ngoài giẫm đạp tôi.”

Vương Thi ánh mắt lóe lên một tia thù hận.

Cô ta ở làng giải trí muốn làm nhất chính là chơi Diệp Nhiễm.

Người phụ nữ này chiếm đoạt tất cả tài nguyên của tờ báo thời trang thời thượng, cô chỉ có thể đứng ở một bên ngưỡng mộ, bây giờ cô lại còn có mặt mũi nói bọn họ là đồng nghiệp?

Trên thế giới này làm sao lại có người con gái vô liêm sỉ như vậy?

“Tôi không chỉ muốn giẫm lên cô, tôi còn muốn làm bỏng nát khuôn mặt này của cô.”

Nói xong, cô liền lấy một cốc cà phê nóng trên bàn quay về hướng Diệp Nhiễm chuẩn bị dội ra.

Nhưng một giây sau, cô “á” lên một tiếng, cốc cà phê từ trong tay cô ta cũng rơi xuống.

“Đều là người của công chúng, ở đây giội cà phê lên mặt người khác có phải là hành động lịch sự gì không, bốn phía khắp nơi đều là phóng viên, chắc hẳn cô Vương cũng không hy vọng mặt mình thát lễ bị chụp sau đó đăng lên chứ.”

Nói xong Dương Tâm bỏ cảnh tay của cô ta ra.

Vương Thi bỗng không kịp chuẩn bị, cả người lệch đi, liền ngã vào lồng ngực của Ruth.

Ruth hai ngày trước bị Dương Tâm đánh cho một trận, vết thương trên cơ thể còn chưa lành, bị cô ta đụng vào, kết quả cũng không vững hai người liền đỗ ầm xuống nền nhà.

“Chết tiệt, Vương Thị, tôi ra lệnh cho cô lập tức cút khỏi người tôi.”

Vương Thi sợ đến mặt biến sắc, giãy giụa bò lên, giọng nói run: “Cô Ruth, xin, xin lỗi, tôi không phải cố ý là cô ta là cô ta đẩy mạnh tôi nên tôi mới ngã vào cô.”

Ruth sau khi được hai người phụ nữ dìu đứng dậy, một cái tát cho Vương Thi, con mắt nhìn hướng về Dương Tâm tức giận nói: “Lại là loại da vàng đáng chết này, tôi muốn…”

“Bốp!”

Dương Tâm đánh một bạt tai trở lại, trực tiếp khiến cho miệng cô ta lệch đi.

Ruth ôm mặt của mình, hai con mắt phun lửa tức giận nhìn Dương Tâm, khuôn mặt không dám tin tưởng: “Cô lại còn dám đánh lại tôi.”

Dương Tâm một bên xoa nắn lấy các ngón tay tê của mình, nhẹ nhàng nói: “Cái miệng này của cô thực sự quá đê tiện, tôi không nhịn được muốn đánh hai cái bạt tai. Nếu một lần còn chưa có cách nào cho cô nhớ vậy thì hai cái, nếu như hai cái mà chưa được vậy thì năm lần mười lần tôi không tin đánh không nát được cái miệng này của cô.”

Ruth tức giận đến nỗi cả người run rẩy, một từ cũng không thể phun ra, nhưng lại không thể làm gì được cô.

Đưa cô đến đồn cảnh sát sao? Người ta chẳng kiêng nể mà vây quanh cô.

Dương Tâm giơ cánh tay quơ quơ ở trước mặt cô ta, nhíu mày hỏi: “Còn muốn nếm thử dư vị bị tát không? Tôi ngược lại rất bằng lòng ra tay, chỉ có điều đánh hai cái bạt tai nữa, cô Ruth không có cách nào lên sân khấu nhận giải thưởng đâu.”

“Cô…” Ruth mạnh mẽ giậm chân một cái, nhìn được ra cô ta rất muốn đi tới xé xác cô nhưng có thể nhìn thấy tay cô trong lòng lại sợ hãi.

Nhịn.

Cô ta nhất định phải nhịn.

Đợi khi nhận giải thưởng xong, sau khi thuận lợi lấy được nữ chính của “Thời gian xuyên không” lại đến tìm tính số với người phụ nữ này.

“Chúng ta đi.”

Mấy người nghệ sĩ xung quanh nhìn nhau, bọn họ còn tưởng rằng cô Ruth này có năng lực lớn thế nào, kết quả bị người đánh bạt tai, rắm cũng không dám đánh một cái.

Cô ta chỉ là dám bắt nạt những loại người nhu nhược như bọn họ, nếu động vào kẻ khó ăn, một mặt liền lúng túng rồi.

“Cô Dương, cảm ơn cô đã thay tôi giải vây.”

Phía sau truyền đến tiếng cảm ơn của Diệp Nhiễm.

Dương Tâm chậm rãi quay người lại, nhíu mày hỏi: “Cô biết tôi?”

Diệp Nhiễm gật đầu, thành khẩn nói: “Cô Dương là người con gái khiến người ta kính nễ, từ sau khi tôi biết cô là danh ý vô danh, liền vạn phần sùng bái cô, so với cô, tôi cảm thấy mình thật quá vô dụng.

Ở làng giải trí lăn lộn bao nhiêu năm, công ty ký thác vào tôi kỳ vọng cao quá, tôi lại không thể báo đáp gi, vốn cho rằng mình năm nay có thể tranh giành danh hiệu nữ hoàng điện ảnh Oscar, không ngờ vẫn là thu Ruth.”

Dương Tâm cong cong khóe miệng lên, hướng về phía cô ta lộ ra một nụ cười thần bí: “Không chắc đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.