Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 309



Chương 309: Nhà văn nỗi tiếng Như Mộng đến hội trường?

Ngay khi cô ta nói xong, một lãnh đạo cấp cao của giải Oscar bước ra từ hậu trường.

“Cô Ruth, tôi rất hiểu cảm giác mắt mát của cô lúc này, nhưng tôi thực sự xin lỗi, người đoạt giải nữ hoàng điện ảnh năm nay thực sự không phải là cô.”

Nói xong, anh ta nói với những người vệ sĩ mặc đồ đen: “Mấy người các anh mời cô Ruth rời sân khấu đi, đừng để ảnh hưởng đến tiến độ của lễ trao giải.”

“Vâng.”

Hai chân Ruth mềm nhữn ra và cô ta trực tiếp ngồi phịch xuống đắt.

Không phải cô ta?

Cô ta không phải là người chiến thắng giải thưởng nữ hoàng điện ảnh sao?

Vậy cô ta háo hức chạy lên làm gì?

Để tất cả mọi người xem trò cười của cô ta sao?

Trên thực tế, hầu hết mọi người dưới sân khấu quả thực đang cười phá lên.

Ha ha ha…

Thật sự không phải là cô Ruth, vậy thì tâm lý của các cô ấy cân bằng rồi.

Tại khu vực VỊP, Hải Vy ngạc nhiên nhìn bên cạnh của Lâm Thanh, run giọng hỏi: “Anh Thanh, không phải là người được chọn là nữ hoàng điện ảnh năm nay được tập đoàn LG báo cáo là Ruth sao? Sao lại biến thành như thế này? Có phải là ban tổ chức giải Oscar đang hiểu lầm không?”

Lâm Thanh nghiêng người liếc cô ấy và nhắc nhẹ: “Đừng quên rằng năm nay được tài trợ bởi Lục Gia Bách, hơn nữa được tài trợ toàn bộ, phía bên tổ chức giải Oscar đương nhiên sẽ dựa trên mong muốn của anh ấy.”

Thấy Ruth bị hai vệ sĩ kéo ra khỏi sân khấu, người dẫn Chương trình mới tiếp tục nói: “Người chiến thắng giải nữ hoàng điện ảnh Oscar năm nay là cô Diệp Nhiễm của tờ thời báo thời trang thời thượng, chúng ta vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh cô ấy lên sân khâu nhận giải.”

Vô số khán giả bên dưới sân khấu há hốc mồm kinh ngạc.

Diệp Nhiễm này cũng là một nữ nghệ sĩ trực thuộc tập đoàn LG, hôm nay cô ta lại giật lấy danh dự đáng lẽ thuộc về Ruth, thế không phải là gà nhà bôi mặt đánh nhau sao?

Căn bản sau khi hai người vệ sĩ đang nhẹ nhàng buông Ruth ra thì nghe thấy cái tên “Diệp Nhiễm” vang lên, mọi người đã rất phấn khích.

“Không, không thể nào, làm sao lại là cái bình hoa đó được? Làm sao cô ta có thể vượt qua mình và trở thành nữ hoàng điện ảnh Oscar được?”

Cô ta có thể chấp nhận việc bất kỳ nữ nghệ sĩ nào ở đây nhận được cúp nữ hoàng điện ảnh, nhưng chỉ một mình Diệp Nhiễm người mà cô ta luôn coi thường và khinh bỉ thì không được.

Nếu con khốn đó đoạt giải, thế không phải là đang tát vào mặt cô ta sao?

“Không, nội tình đen tối, việc này nhất định có nội tình mờ ám, tôi phải phơi bày với thế giới bên ngoài, tôi phải vạch trần các người.”

Khuôn mặt của máy vị lãnh đạo cấp cao của ban tổ chức giải Oscar ngồi ở khu vực VIP đều tái xanh.

Người phụ nữ này đã đi cửa sau 3 năm liên tiếp, nếu không phải là bạn thân nhất của Hải Vy, thì đã đến lượt loại người như cô ta đến tham dự lễ trao giải điện ảnh Oscar trong mấy năm qua, cô ta vẫn còn mặt mũi nói hai chữ mờ ám.

Thật là cực kỳ ngu ngốc!

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì, còn không nhanh chóng kéo người phụ nữ điên cuồng này xuống.”

Mẹ nó chứt Buổi lễ trọng đại này được truyền hình trực tiếp trên toàn thế giới, nếu cô ta tiếp tục gây ồn ào, không chừng sẽ làm điều gì đó không tưởng tượng được.

Một vài vệ sĩ mặc đồ đen cũng mơ hồ, một trong số họ trực tiếp dùng tay làm cô ta choáng ngắt, sau đó nhắc bồng cô ta ra khỏi hiện trường.

Căn phòng góc hướng Đông Nam.

Dương Tâm vươn tay chọc vào cánh tay Diệp Nhiễm, cười nói: “Người dẫn Chương trình kêu cô lên sân khấu nhận giải kìa, cô còn ngây người làm gì vậy? Mau lên đi.”

“Hả?” Diệp Nhiễm bây giờ mới định thần lại sau cơn choáng váng, nói: Dương Tâm, tôi thực sự đã giành được giải thưởng sao?”

Dương Tâm nhướng mày.

Vậy đó.

Trên thế giới này không có thứ mà quyền lực và địa vị không giải quyết được.

Người ta anh em nhà họ Hoặc lớn nhỏ vì giữ giá hộ tống cô, xuống mặt cầu xin anh trai anh ta, nếu cô vẫn không nhận được giải nữ hoàng điện ảnh này nữa, thì anh em nhà họ thật sự trở thành những kẻ bắt tài rồi.

“Là cô, đi đi, tất cả mọi người đang chờ cô lên sân khấu đáy.”

“Ừ, được được.”

Dương Tâm mỉm cười nhìn cô ta rời đi, từ trên người cô ta, nhìn thấy bóng của chính mình khi còn trẻ.

Nếu Hoắc Tư có thể chinh phục được cô ta, anh ta sẽ rất hạnh phúc trong tương lai.

Sau khi trao giải ảnh hậu xong, tiếp theo đó là giải nam nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, giải nam nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất và hàng chục giải thưởng khác đã được trao.

Và hầu hết những người đoạt giải này đều tham gia tác phẩm của đại thần Như Mộng.

Có thể nói là Như Mộng đã tạo nên họ, khiến họ thực hiện được ước mơ của mình trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.

Vi vậy, khi lên sân khấu nhận giải, họ sẽ dùng giọng điệu rất chân thành để bày tỏ lòng biết ơn đối với đại thần Như Mộng.

Khi người dẫn Chương trình hỏi họ muốn làm gì nhất vào lúc này, tất cả đều nói rằng họ muốn gặp đại thần Như Mộng, muốn cảm ơn cô ấy vì đã viết nên một câu chuyện tuyệt vời như vậy, cho họ cơ hội để mang thế giới tưởng tượng diễn xuất trên màn hình truyền hình.

Nghe xong, người dẫn Chương trình trên mặt lộ ra thần sắc bí ẩn, nửa đùa nửa thật nói: “Có lẽ đêm nay Như Mộng đại thần sẽ đến hội trường, thực hiện ước mơ của các anh chị”.

Tất nhiên, mọi người có mặt ở hiện trường chỉ nghĩ rằng anh ta đang nói đùa.

Bởi vì Như Mộng đã giành được hàng trăm giải thưởng về lĩnh hội văn học, nhưng cô ấy chưa bao giờ xuất hiện tại lễ trao giải.

“Được rồi, tiếp theo chúng tôi sẽ công bồ giải thưởng ngôi sao nhí năm nay, người giành được giải thưởng ngôi sao nhí của Oscar là…bạn nhỏ Dương Tuỳ Tâm, nghệ danh là Balala.”

Một tiếng “Wow”, Cố Tiểu Nhàn bổ nhào vào trong vòng tay của Cố Ngọc Hiểu khóc nức nở.

“Cô nói dối, cô nói rõ ràng rằng chú sẽ giành giải ngôi sao nhí cho cháu, nhưng cuối cùng lại bị Dương Tuỳ Tâm giật lấy, các cô chú đều là những kẻ dối trá, những kẻ dối trá.”

“Trời ơi, Tiểu Nhàn đã không giành được giải thưởng, cô bé đã không giành được giải thưởng.”

“Đúng vậy, làm sao cô bé có thể thua trong cuộc bình chọn? Hơn nữa, Dương Tuỷỳ Tâm đạt giải ngôi sao nhí là chuyện quái gì vậy?”

“Như này còn chưa nhìn rõ sao, người ta giả làm heo mà ăn thịt hổ, rõ ràng là đang cầm trên tay tấm vé trúng thưởng, nhưng vẫn đang giả làm một con thỏ trắng, giờ thì giải thưởng được thông báo, tất cả chúng ta đều bị cô ấy tát bốp bốp vào mặt.”

Dương Tùy Tâm mặc váy công chúa, bước lên sân khấu nhận giải, trông rất hạnh phúc.

Cảnh tượng này đã khiến nhiều khán giả cảm động.

“Thật là một cô bé đáng yêu.”

“Đúng đúng đúng, xứng đáng là con gái của Dương Tâm, phải làm sao đây, tôi yêu cô bé chết mắt.”

Lục Gia Bách nhìn theo bóng lưng hớn hở của con gái mình, và đôi mắt chim ưng dịu dàng đến mức tan chảy nước.

Đây là địa bàn của anh ấy, con gái anh ấy nên sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ như vậy.

Sau khi cô bé lên sân khấu nhận giải thưởng, cô bé kiễng chân lên để đón lấy chiếc cúp trên kệ.

Thật tiếc là chân của cô bé quá ngắn để có được nó sau nhiều lần thử.

ID Đúng là chết tiệt.

Chiếc cúp đã được đặt trước mặt mình mà mình không thể với lấy nó.

Đùa sao! Cô bé nhìn người dẫn Chương trình với vẻ mặt chua xót và nói: “Cái kệ này cao quá, cháu không với tới được, chú ơi, chú giúp cháu với.”

Người dẫn Chương trình bước tới nở một nụ cười, đưa tay ra xoa đầu và mỉm cười: “Tiểu công chúa, đừng lo lắng, sẽ có người trao giải thưởng cho cháu.”

Ngay khi anh ta nói điều này, đã có một tràng cười từ khán giả, về cơ bản là có ý tốt.

Một cô gái nhỏ dễ thương như vậy, họ cũng không thể khó chịu được.

Người dẫn Chương trình ho hai tiếng và nói lớn: “Tối nay chúng tôi may mắn mời được một vị khách rất đặc biệt, tiếp theo chúng ta hãy dành những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất để mời nhà văn nỗi tiếng quốc tế Như Mộng lên sân khấu để trao cúp cho Dương Tùy Tâm.”

Cái gì?

Vô số người bên dưới sân khấu há to miệng, vẻ mặt khó tin.

Họ đã nghe thấy gì?

Nhà văn nỗi tiếng Như Mộng đã đền hội trường?

Ở đâu?

Ở đâu?

“Đại thần có thật sự đến không?” Một người nào đó bật dậy khỏi chỗ ngồi của mình một cách phần khích, đó chính là người đàn ông trẻ tuổi từng đoạt giải ông vua điện ảnh Oscar trước đó.

Anh ta trở nên nỗi tiếng trên toàn thế giới khi tham gia vào “Cuộc đại chiến người máy” nồi tiếng của Như Mộng, có thể nói rằng Như Mộng đã làm nên anh ta ngày hôm nay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.