Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 316



Chương 316:

Trong phòng ăn ở tầng hai của một nhà hàng, tiếng nâng cốc, chạm ly náo nhiệt.

Phó tổng giám đốc Trương đứng dậy, tay nâng ly rượu hướng về Diệp Nhiễm, nói: “Nào! Chúc mừng cho Ảnh hậu của chúng ta, cùng chúc cho cô sớm nhận được vai nữ chính trong tác phẩm “Thời gian xuyên không”.

Những người khác cũng đứng dậy, hồ hởi, sôi nổi hướng về phía Diệp Nhiễm để nâng ly chúc mừng.

Trước những tình cảm, lời chúc của mọi người, Diệp Nhiễm có chút vui mừng xen lẫn áp lực. Cô ta liền vội vã nâng cao ly của mình, cụng ly với mọi người: “Cảm ơn các vị lãnh đạo và các bạn đồng nghiệp đã ủng hộ, giúp đỡ tôi cả một chặng đường vừa qua. Trong thời gian tới, tôi sẽ cố gắng nhận vai nhiều hơn, VÌ sự vẻ vang của tờ báo thời trang thời thượng.”

“Tốt lắm!”

“Tuyệt vời!”

Sau hàng loạt những tiếng hưởng ứng từ mọi người, tiếng chạm ly không ngừng vang lên.

“Tối nay công ty mời, mọi người cứ tự nhiên nhé, ăn uống thoải mái, không cần lo lắng về tiền nong của công ty.”

“Tuyệt!”

Diệp Nhiễm hôm nay là nhân vật chính, nên uống với từng người một đến chúc rượu.

Uống đến khi cô ta không trụ nổi nữa, trợ lý đi cạnh thay cô ta tiếp mọi người một lượt.

“Chị Diệp Nhiễm, đô của Dương Tâm không bằng chị, nhìn xem cô ấy say mắt rồi, chi bằng chị uống thay đi nào!”

Nhân viên make up mở lời, cô ta đem hai ly rượu vang đỏ tới, đưa một trong hai ly cho Diệp Nhiễm.

Diệp Nhiễm cười bắt lực, đưa tay đón lấy ly rượu và nhấp môi một chút.

Nhân viên hóa trang nhoẻn miệng cười, rồi từ từ lùi về phía sau, nhân lúc không ai để ý, cô ta lôi điện thoại ra gửi một tin nhắn: “Bỏ thuốc thành công, tôi nhắm cô ta không uống được nhiêu nữa đâu, đợi một chút nữa sẽ vào nhà vệ sinh thôi, lúc đó là đến phần cô.”

Ngay bên cạnh phòng ăn.

Ruth sau khi nhận được tin nhắn, một nụ cười xảo quyệt hiện trên mặt cô ta.

Cô ta tìm được số điện thoại của cấp dưới, liền bắm gọi.

“Sắp xếp đám đàn ông và đám báo chí xong cả rồi chứ?”

“Xin cô yên tâm, đã sắp xếp một cách thỏa đáng, đợi Diệp Nhiễm từ phòng ăn đi ra, chúng tôi sẽ kích điện cho cô ta choáng váng, rồi đưa cô ta đến phòng trên tầng ba, ở đó đã có bốn tên giang hồ đợi sẵn.

Đám nhà báo cũng đang trên đường tới đây, đúng thời cơ, chúng tôi sẽ giả làm phục vụ của nhà hàng và trực tiếp dẫn họ lên phòng ăn ở tầng ba, đưa tin trực tiếp luôn”

Ruth cười đắc ý: “Tốt lắm, vậy tôi sẽ ngồi đây chờ tin tốt từ các người.”

“Dạ!”

Cuộc gọi kết thúc, cô ta vừa đặt điện thoại xuống, chuẩn bị uống chút rượu ăn mừng, ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng cô ta.

“Ai đó?”

Bên ngoài cửa không ai trả lời, chỉ có tiếng gõ cửa là tiếp tục vang lên.

Ruth lo lắng tiếng ồn sẽ thu hút sự chú ý của phòng bên cạnh, liền vội vã hé mở cửa.

Cô ta không rõ dáng hình người ngoài cửa như thế nào, chỉ nghe bên tai có tiếng búng tay, rồi cô ta dần dần mắt ý thức.

Dương Tâm lách mình vào phía trong phòng.

Cô dùng cách thôi miên để không chế được Ruth.

Đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt và dừng lại ở ly rượu vang trên bàn.

Ha, chuyện chưa thành mà đã tự khui rượu ăn mừng rồi hả?

Con mụ độc ác này!

Không bằng người ta nên chơi thủ đoạn hiểm độc, gậy ông đập lưng ông cũng đáng đời ả lắm.

Diệp Nhiễm đang góp mặt trong tác phẩm mới, nếu thân bại danh liệt thì không thể tưởng tượng được sẽ ảnh hưởng như thế nào đến “Thời gian xuyên không””chứ!

Hoắc Tư nhìn Diệp Nhiễm. Cô đã nhận của chàng trai này hai tiếng “chị dâu” thì cũng phải bảo vệ sự an toàn cho người anh ta thích.

Vậy nên mới nói Ruth rơi vào tay cô cũng có thể coi như là xui xẻo vô cùng.

Từ từ bước đến bên bàn, cô lôi một cái lọ từ túi áo, đổ vào ly rượu rồi đưa cho Ruth.

“Mau uống đi!”

Ruth bị khống chế, hoàn toàn không thể làm chủ bản thân và ý thức của mình, ngoan ngoãn nhận ly rượu và uống hết sạch rượu trong ly.

Dương Tâm cười, vỗ vỗ hai má Ruth: “Tốt nhất cô nên tự mình “thưởng thức” những người đàn ông mà mình đã chuẩn bị đi nha, nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết, đau khổ tột cùng.”

“Tinh tỉnh.”

Di động trong túi áo đỗ chuông, lấy ra xem, là Lục Gia Bách gửi tin nhắn qua: “Toàn bộ những người bí ẩn đó đã được giải quyết, cô có thể đem cô ta lên tầng ba rồi đó.”

Dương Tâm nhếch môi cười, bên tai cô vang lên tiếng búng tay kèm theo chỉ thị: “Đi theo tôi”

Tại tầng ba.

Dương Tâm đem theo Ruth như một con rối vào thang máy, thấy Lục Gia Bách dựa vào thang máy, mở lời: “Cô ta sắp xếp người ở phòng nào vậy? Thuốc của cô ta sắp phát huy tác dụng rồi, thôi miên cũng sắp hết tác dụng nữa, không nên để lỡ thêm nữa.”

Lục Gia Bách chống cằm chỉ vào căn phòng cuối hành lang: “Ở đó.”

Dương Tâm gật đầu: “Được, em đem cô ta vào đó, anh xuống tầng hai xem tình hình Diệp Nhiễm, cô ấy bị đánh thuốc rồi, đề phòng vừa rời hang sói lại chui miệng cọp, biết chưa?”

Lục Gia Bách khoanh tay trước ngực, dựa vào góc thang máy, nhíu mày: “Anh gọi điện cho Hoắc Tư rồi, nói cô ấy đã bị bỏ thuốc, tay đó sẽ nhanh chóng đến thôi.”

Anh chàng này này thật không còn gì đề nói…

20 phút sau, xung quanh nhà hàng bị bủa vây bởi cánh phóng viên, nhà báo.

Bảo vệ của nhà hàng không ngăn nổi đám nhồn nháo này và nhìn họ lao vào như đám thiêu thân.

Có thể thầy được mục tiêu của họ, bỏ qua sảnh chờ tầng một và phi thẳng lên tầng ba.

Một vài tay phóng viên vừa chạy vừa hò hét ồn ào: “Mọi người lên tầng ba đi! Theo nguồn tin đáng tin cậy, người 3 năm liên tiếp đạt Oscar không muốn một mình nên đã đặt chỗ trên tầng ba của nhà hàng và có mời vài người đàn ông đến vui vẻ đó.”

Ngày khi thông tin này được nói ra, những vị khách có mặt ở đó cũng sửng sốt và bắt ngờ.

“Đi, đi hóng xem.”

“Tất nhiên chuyện đời sống tình cảm của một ảnh hậu sẽ hút nhiều lượt xem lắm.”

Chỉ trong phút chốc, đại sảnh hỗn loạn và nháo nhác hơn cả, ai cũng hớt hải và tò mò chạy về hướng thang máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.