Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 343



Chương 343

Sau khi ra khỏi biệt thự bên bờ biển, Dương Tâm lại đi đến nhà họ Trần.

Đầu tiên cô đến thăm ông cụ Trần, sau đó nói chuyện với ông cụ Trần một lúc.

Lúc cô rời đi, bà Trần kéo tay cô và cười nói: “Bác rất mong một ngày cháu có thể trở thành con dâu của bác.

Từ sau khi biết Dương Tâm xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông Trần xem như hoàn toàn không có ý kiến gì cả, cùng bà Trần và mẹ Trần Tuần đứng cùng trên một chiến tuyến, mong Dương Tâm có thể sớm bước vào nhà họ Trần.

Dương Tâm duỗi tay ôm lấy Bà Trần, thì thầm: “Từ nhỏ cháu đã không có bố mẹ, chỉ cảm nhận được tình mẹ từ bác, cháu đã sớm xem bác là mẹ, bác cố gắng giữ gìn sức khỏe, cháu sẽ cố gắng để trở thành một phần của nhà họ Trần.”

Bà Trần tươi cười rạng rỡ, hốc mắt chứa nước mắt, bà nói: “Được được được.”

Dưới ánh trăng.

Trần Tuấn và Dương Tâm đi trên con đường đến bãi đậu xe.

“Em tính khi nào rời đi?” Trần Tuần hỏi.

Dương Tâm cười dịu dàng, nghiêng đầu nhìn anh trêu chọc: “Sao em lại có cảm giác anh đang rất mong đợi nhỉ?”

“Đúng vậy.” Trần Tuần nói thẳng: “Đúng là từ đầu anh đã muốn vậy, muốn đưa em rời khỏi Hải Thành.”

Dương Tâm lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không, chúng ta không thể cùng nhau đi, Lục Gia Bách sẽ ngăn cản.

Trần Tuần cũng không kinh ngạc, anh cũng sớm biết chuyện này: “Ý anh là rốt cuộc cùng ta cũng có thể rời khỏi Hải Thành, ra nước ngoài sinh sống, à đúng rồi, em đã nghĩ cách nào để đi khỏi đây chưa?”

Dương Tâm chớp mắt, trong mắt lộ ra một sự thần bí.

“Không nói cho anh biết.”

Trần Tuấn bật cười, nhìn vẻ ngoài nghịch ngợm của cô, ánh mắt anh trở nên dịu dàng.

“Thật sự không thể cho anh biết sao?”

“Ha ha.”

Dương Tâm cười lớn: “Đùa anh thôi, em đi chiến hạm hải quân.”

Trần Tuần nhíu mày, sau một lúc, anh ta cũng dần dần hiểu ý cô, anh ta cười nói: “Thật ra chuyện này nhờ cậu cả nhà họ Phó cũng tốt, nhưng em không có quân tịch, anh ta đồng ý cho em lên chiến hạm, cũng gánh chịu không ít nguy hiểm đâu, anh ta không sợ sau khi Lục Gia Bách biết sẽ gây phiền toái sao?”

*Đi theo bọn họ, em chỉ cần ra khỏi Hải Thành là được, Lục Gia Bách đúng là có bản lĩnh nhưng cũng không dám trắng trợn chặn chiến hạm lại, cho nên lần này anh ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn em rời đi.”

Biệt thự nhà họ Lục.

Bên trong phòng làm việc.

Lục Gia Bách đang dựa vào cửa số kính để nghe điện thoại.

“Sắp Lục, không có gì bất thường trong ba lối đường biển, đường và đường hàng không. Anh có chắc rằng cô Dương sẽ sử dụng ba cách này để rời đi khi biết anh sẽ chặn cô ấy không?”

Lục Gia Bách ẩn mình trong bóng tối, ánh sáng lờ mờ che đi vẻ mặt anh tuần, một đôi mắt đen như mực, giống như những vì sao của vũ trụ, sâu thẳm và bao la.

“Không.”

Sau một thời gian dài im lặng, microphone truyền đến giọng của A Khôn: “Nếu không thì tại sao anh lại muốn chúng tôi canh phòng nghiêm ngặt chứ? Đây không phải là chúng ta đang làm chuyện thừa thãi sao?”

Lục Gia Bách nhíu mày, cười lạnh lùng: “Nếu các người không đề phòng, cô ấy có thể đi một cách quang minh chính đại.”

Thì ra đây là lí do.

“Đúng rồi, vừa rồi thuộc hạ của tôi báo cáo, nói cô Dương đi tới biệt thự trên biển nhưng lúc rời đi lại không có ai đi theo, sau đó cô ấy đi tới nhà họ Trần, nhưng tới bây giờ vẫn chưa về.”

Lục Gia Bách nheo mắt, trong mắt lóe lên một sự nguy hiểm.

Hừit Người phụ nữ không thể chờ đợi mà vội vàng rời đi, nhưng anh sẽ dùng hành động của mình để chứng minh cho cô ấy thấy rằng cô ấy đã bị mắc kẹt trong nhà giam của anh, và không được trốn thoát trong cuộc sống này.

Anh ở đâu, nhất định cô phải ở đó.

Được.

Nơi cô ấy có thể đi, anh cũng phải đến nơi đó.

“Được rồi, tôi biết rồi, có gì thì báo cho tôi, nói cho tôi biết đường đi của họ là được, còn đâu để tôi tự giải quyết, mấy người đợi lệnh tôi là được rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.