Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 372



Chương 372

“Nếu những tin đồn bên ngoài là sự thật, không biết bà đây có để cho cô Phó và Triệu An từ bỏ hôn sự này không?”

“Không thể.” Bà Phó trả lời dứt khoát, nói: “Triệu An là con rễ của nhà họ Phó chúng tôi và điều này sẽ không bao giờ thay đổi. Đứa con hoang mà anh ta nuôi bên ngoài, nhà họ Phó chúng tôi sẽ không bao giờ cho phép nó dẫn vào.”

Ông Lê không ngờ bà già này lại cứng rắn như vậy, biết con rễ tương lai có con trai riêng, vẫn đành gả con gái cho.

Trong tình huống này, liệu ông ta có thể dễ dàng thừa nhận đứa cháu nhỏ là con của Triệu An?

Không thể được!

Ông ta không muốn con gái và cháu trai của mình trở thành mục tiêu tắn công của người khác.

“Tin đồn chỉ là tin đồn và không nên nghĩ là sự thật, xin bà cứ yên tâm. Thưa bà, tôi sẽ đưa con gái nhỏ trở về Hải Thành càng sớm càng tốt, sau đó sẽ tổ chức một cuộc họp báo để làm rõ sự việc, và sẽ không bao giờ gây rắc rối vào hôn sự của con gái bà.”

“Được rồi.” Bà Phó mỉm cười hài lòng, nói: “Con rễ tôi là người sạch sẽ và tự giác. Nó chưa từng giao du với phụ nữ khác, lại càng không thể có con hoang ở bên ngoài.”

“Đúng, đúng, đúng.”

Châu Úc.

Trong một biệt thự riêng.

Lê Vãn Trinh đứng ở cửa khu vườn, yên lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé nằm trên bãi cỏ.

Cô ấy đã nhận được tin tức từ Dương Tâm, và cô ấy cũng biết rằng thằng bé đã hack thành công bộ dân cục của Hải Thành, vì cô ấy và Triệu An đăng ký kết hôn hộ.

Tất nhiên, đây không phải là những điều quan trọng nhát, điều quan trọng nhát là thằng bé đã biết được thân phận của mình rồi.

Từ khi sang Úc, thằng bé không nói lời nào với cô, ngoài việc ăn ngủ, ngoan ngoãn phối hợp chữa trị, nó thường nằm một mình trên bãi cỏ này.

Có lẽ do thằng bé chưa quen với việc dì bỗng trở thành mẹ ruột của mình.

Đang ngắn ngơ thì một người giúp việc bước tới nói nhỏ vào tai cô: “Cô chủ, người đó lại đến rồi, anh ta chỉ đứng ngoài mà không gọi cửa.”

Cô ấy ậm ừ, nói: “Đừng bận tâm về anh ta.”

“Vâng.”

Sau khi người giúp việc lui ra ngoài, cô ấy lại nhìn lên bãi cỏ, và phát hiện ra rằng thằng bé đã đi đến một nơi cách cô chưa đầy ba mét.

“Tiểu Tân, mẹ…”

Thằng bé ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: “Mẹ không cần kiềm chế. Con không ghét bỏ thân phận hiện tại của mẹ. Sở dĩ vì mẹ không nói, con cũng không biết nên đối mặt như thế nào.”

Lê Vấn Trinh trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Cô ngồi xổm xuống đất ôm lầy thằng bé: “Tiểu Tân, xin lỗi con, là lỗi của mẹ. Mẹ không dám đối mặt, nên chúng ta không thể nhận nhau khi chúng ta còn thân thiết với nhau.”

Tiểu Tân nhìn chằm chằm vào cô ấy, và sau một lúc im lặng, cậu bé lẫm bẩm nói: “Con muốn chúng ta sống cùng nhau, được không?”

Lê Vấn Trinh giật mình.

Cô ấy tự nhiên biết trong miệng thằng bé đang ám chỉ ai.

Nhưng liệu họ có thể sống cùng nhau?

Bồ cô đã gọi cho cô nửa giờ trước và yêu cầu cô quay lại Hải Thành để làm rõ tin đồn có con ngoài giá thú.

“Tiểu Tân, con có thực sự muốn sống với mẹ không?”

“Vâng.” Thằng bé gật đầu “Như vậy thì, sau này sẽ có người chăm sóc cho mẹ, cho dù bệnh của con không thể chữa khỏi, cũng sẽ…”

“Tiểu Tân…” Lê Vãn Trinh cao giọng khiển trách: “Sau này không được phép nói những chuyện ngớ ngắn nữa, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con.”

“Vậy thì mẹ hứa với con, đừng vì chút khó khăn mà nhụt chí, bố có hôn sự với nhà họ Phó thì đã làm sao? Mẹ vẫn còn quan hệ hôn nhân cơ mà. Hơn nữa, có Dương Tùy Ý và mẹ Dương Tâm giúp mẹ hãy sao, sao mẹ sợ họ?”

Lê Vãn Trinh ngây người nhìn thằng bé, và sau một lúc im lặng, cô cảm thấy trong tim mình có lửa đốt, giống như cảm giác hồi trẻ cô yêu thầm anh ta, rực cháy mà nồng nàn.

Để Tiểu Tân có xuất thân từ một gia đình trọn vẹn, với tình yêu thương của bố mẹ, có lẽ cô có thể thực sự chiến đấu được.

“Được rồi, mẹ hứa với con.”

Nói xong cô đứng dậy dẫn cậu bé vào cửa biệt thự.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.