Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 377



Chương 377

Lục Gia Tân đỡ Trần Tuấn say như chết từ nhà hàng ra ngoài liền trực tiếp đưa anh ta về.

Biệt thự nhà họ Trần.

Trong phòng khách.

Ông cụ Trần liếc mắt nhìn thằng cháu trai uống rượu say đến hôn mê bắt tỉnh, con ngươi đục ngầu dần trở lên u ám không thấy ánh sáng.

Bà Tần ở bên cạnh lau mặt cho con trai, nỉ non nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao thằng bé lại say khướt như thế này cơ chứ? Hơn hai mươi mấy năm qua, nó có bao giờ để bản thân thành ra nông nỗi này đâu.”

“Được rồi.” Ông cụ phất tay, nói với Trần Dự ở bên cạnh: “Vợ chồng hai đứa đưa nó về phòng đi.”.

“Con biết rồi.”

Khi một nhà ba người đi lên tầng, Lục Gia Tân cũng không còn việc gì để ở lại, cười nói: “Ông ơi, cũng không còn sớm nữa, cháu phải nhanh chóng trở về nhà. Ông cũng nghỉ ngơi sớm. Hôm khác cháu đến thăm ông.”

Nói xong, anh ta quay người lại chuẩn bị chạy.

Ông cụ chống gậy hung hăng đập hai cái xuống đất: “Thằng nhóc này, nếu cháu dám chạy, để ông bắt được, ông đập gãy chân cho mà xem.”

Cậu hai nhà họ Lục khổ sở quay đầu.

Anh ta biết bản thân lần này sẽ không dễ thoát thân.

Anh họ từ trước đến này lúc nào cũng quy củ, là một thanh niên vừa đẹp trai lại vừa tao nhã lịch sự, tự nhiên hôm nay lại dày vò bản thân thành bộ dạng này, ông ngoại cũng là người thông minh sao có thể không đoán ra cơ chứ?

“Được được được, cháu không chạy, không chạy, ông đừng nóng, nếu để người khác biết, không cần ông ra tay, mẹ cùng cậu cũng trực tiếp lột da cháu.”

“Ông hỏi cháu, tại sao Trần Tuấn lại uống nhiều rượu say như vậy? Thằng bé ra ngoài gặp ai?”

“Ặc, cái này, cháu cũng không rõ lắm. Quản lý nhà hàng gọi điện cho cháu nhờ cháu tới rước anh ấy đi.

Lúc cháu tới thì mọi chuyện đã…”

“Nói hẳn hoi.” Ông cụ lần nữa đập cây gậy xuống đất.

Cậu hai nhà họ Lục rùng mình, vô cùng sợ hãi liền vội vàng nói: “Anh ấy đi gặp Dương Tâm, hẳn là Dương Tâm đã thẳng thắn xác nhận quan hệ của bọn họ không thể nào vượt qua mức tình bạn, anh họ vì không chấp nhận nổi, nên mới uống say tới như vậy.”

Ông cụ hơi nheo mắt lại, không biết đang nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, quát nhỏ: “Cô gái kia bây giờ không phải ở cùng anh cả của cháu sao?”

“Điều này…”

“Nói.”

“Đúng là bọn họ ở cùng nhau.”

Cánh tay cầm gậy của ông cụ kịch liệt run rấy, tay còn lại trực tiếp cầm lấy chiếc máy bay nhỏ bên cạnh nói: “Mau gọi điện thoại cho Lục Gia Bách bảo nó ngay lập tức tới nhà họ Trần.”

Lục Gia Tân rụt cổ.

Anh trai cùng chị dâu giờ này không biết đang chơi dã chiến ở đâu, nếu giờ anh ta gọi điện thoại quấy rầy chuyện tốt của hai người đó chẳng phải sẽ bị ăn tươi nuốt sống sao?

“Thôi mà, ông ngoại, có chuyện gì thì để mai hẵng tính, bây giờ đã muộn lắm rồi, bọn chắc đã sớm ngủ từ lâu.”

Vì một chữ ngủ khiến khuôn mặt ông cụ càng khó nhìn.

“Khốn nạn! Không lẽ con nỡ trơ mắt nhìn anh con phá phách như vậy sao?”

Lục Gia Tân mắp máy môi, muốn nói cho ông cụ về những đứa trẻ, nhưng anh ta không dám làm bừa nếu không có sự chấp thuận của anh trai.

“Con không gọi cho nó có phải không? Được, ông gọi!”

Cậu hai nhà học Lục lẫm bẩm, ông gọi được thì cứ gọi, con chỉ mong có vậy.

Lục Gia Bách trở về biệt thự của mình một cách nhanh nhát có thể.

Anh dìu Dương Tâm đang lảo đảo vào phòng.

Một nơi có thể qua đêm cùng nhau…

Khu khu!

Dương Tâm nhìn hai mắt đỏ của anh, không nhịn được cười: “Đều đã là người lớn cả mà, sao còn như bọn như con nít vậy, anh cũng không sợ anh thế này sẽ làm đau em sao.”

Lục Cầu sững sờ.

Hit một hơi thật sâu, hôn lấy cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.