Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 382



Chương 382

Biệt thự nhà họ Lục.

Trong phòng khách.

Bà Lục nhìn chồng với vẻ mặt ủ rũ, nhượng bộ: “Được rồi, tôi đồng ý cho con gái nhà họ Thẩm bước vào nhà, nhưng sau khi kết hôn với Gia Bách bắt buộc phải chuyển ra khỏi nhà họ Lục, tôi không muốn nhìn thấy cô ta lúc nào cũng lượn lờ trong tầm mắt của tôi.”

Ông Lục thở phào nhẹ nhõm, nếu vợ ông có thể không phản đối nữa, đó là coi như là đã thành công một nửa, bước tiếp theo là thuyết phục con trai của ông đồng ý chuyện kết hôn.

“Nếu bà thực sự không muốn gặp con bé, chúng ta có thể ra nước ngoài sinh sống.”

“Hừm.” Bà Lục nhẹ nhàng ậm ừ, đứng dậy và đi về phía cầu thang, vừa đi vừa nói: “Đừng nghĩ rằng tôi không phản đối nữa thì chuyện này đã xong rồi, con trai ông rất cứng đầu, tôi đã tốn mắt thời gian 7 năm vẫn không thể thuyết phục được nó kết hôn với Dương Nhã, tôi không tin ông chỉ nói vài ba câu mà có thể thuyết phục được nó cưới con gái nhà họ Thẩm.”

Ngôi nhà cũ của nhà họ Lâm.

Trong phòng khách.

Hải Vy dựa vào đầu giường, Dương Thiếu đang đút cho cô ta một thìa súp gà.

“Mummy, tối qua Dương Tuỳ Ý gọi điện cho con, nói dì Trần Uyên đã rời khỏi Hải Thành rồi.”

“Hả?” Hải Vy có chút ngạc nhiên nhìn cậu bé: “Đó là bố của con…là chú Lâm của con đưa đi sao?”

Cậu bé lắc đầu: “Là cô ấy tự trốn chạy, bố…chú Lâm đang điều tra tung tích của cô ấy.”

Hải Vy im lặng một lúc, đưa tay ra và xoa đầu con trai, rồi cười nói: “Mẹ biết con có năng lực không tồi, nếu có thể, hãy giúp chú Lâm của con đi, giúp chú ấy sớm tìm được cô Trần.”

Dương Thiếu chớp mắt và cười nói: “Có vẻ như mẹ thật sự đã buông bỏ được rồi, đợi sau vài ngày nữa chúng ta sẽ thông báo rằng chúng tôi không phải là vợ con của chú Lâm, con tin rằng dì Trần Uyên sẽ tha thứ cho chú ấy.”

“Con trai ngoan.” Hải Vy vỗ nhẹ vào sau đầu cậu bé, và trên khuôn mặt tràn đầy sự nhẹ nhõm.

Đúng lúc này, Lâm Thanh từ bên ngoài bước vào.

Thấy hai mẹ con vừa nói vừa cười, anh ta tò mò hỏi: “Lại nói chuyện gì vậy?”

Thằng nhỏ lè lưỡi ra nháy mắt với anh ta: “Không nói với chú, Tùy Ý rủ cháu đi chơi, buổi trưa cháu không về nhà ăn cơm đâu.”

Nói xong, cậu bé nhắc chân lên và lao ra khỏi cửa.

Lâm Thanh không nhịn được mà khuyên nhủ: “Cần thận một chút, vết thương sau đầu của cháu vẫn chưa lành đâu.”

“Cháu biết rồi.”

“Đứa nhỏ này.” Lâm Thanh không thể nhịn được cười, từ từ ngồi xuống mép giường, lấy canh gà trên tủ và tiếp tục cho Hải Vy ăn.

Sau khi ăn vài miếng, Hải Vy cố gắng hỏi: “Anh có điều tra được tung tích của cô ấy không?”

Lâm Thanh mím môi, do dự một lúc, rồi hỏi: “Vy Vy, em và Lạc Hồ tại sao lại quen biết nhau?”

Hải Vy sửng sốt, từ từ bóp chặt tắm trải giường dưới giường.

Sau một thời gian dài im lặng, cô ta nhàn nhạt nói: “Năm đó anh ấy bị kẻ thù đuôi giết, bị thương nặng, và chạy trốn lên tàu du lịch của gia tộc Hải Nhân, em phát hiện ra anh ấy trong cabin của em, và sau đó anh ấy mai danh ẩn tích, ở bên cạnh em làm vệ sĩ một thời gian.”

Hóa ra là như vậy.

Lâm Thanh gật đầu và hỏi: “Vậy sau đó anh ta có kể cho em nghe về thân thế và lai lịch của anh ta không?”

“Không.” Hải Vy trả lời đơn giản: “Em chỉ biết thân thủ của anh ấy rất tốt, được trau dồi tốt, có lẽ không phải là một kẻ chạy trốn bình thường, chắc chắn đằng sau đó có một thân phận phức tạp.”

Nói đến đây, cô ta siết chặt cánh tay Lâm Thanh và lo lắng hỏi: “Anh Lâm Thanh, anh đã tìm ra tung tích của anh ấy rồi đúng không? Anh ấy rốt cuộc là ai vậy? Hiện anh ấy đang ở đâu? Anh áy…vẫn còn sống chứ?”

Lâm Thanh vươn tay nắm lấy tay cô ta, thấp giọng khiển trách: “Huyết quản vừa mới được khâu, em dùng lực nhiều như vậy, nếu lại bị tổn thương thêm, cánh tay này rất có thể sẽ bị tàn phế, đến lúc đó có muốn khóc cũng không khóc nỗi.”

Hải Vy lúc này mới chợt phản ứng lại, vừa rồi cô ấy quá phần khích khi nắm lấy cánh tay bị thương của anh ta.

“Em, em không sao.”

Lâm Thanh xem xét kỹ hơn và chắc chắn rằng mọi chuyện đều ổn, sau đó anh ta mới nói: “Em thân là con gái lớn của gia tộc Hải Nhân, chắc hẳn em có nghe đến tên của một tổ chức như này rồi, Đề quốc Ám Long.”

Hải Vy mở to mắt và kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh, anh nói gì cơ? Ám, Ám Long?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.