Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 419



Chương 419

Nhưng trong đầu lại xuất hiện sự thù hận khắc cốt ghi tâm của cô ấy đối với anh ta lại không ngừng nhắc nhở anh ta, anh ta thực sự là phạm phải lỗi lầm gì không thể tha thứ được.

Anh ta muốn đến chất vấn cô ấy, nhưng lại sợ đối mặt với cô ấy, càng sợ những thứ này đều là sự thật đi ép hỏi cô ta một lần nữa sẽ xé ra vết thương sẹo của cô ấy.

Anh ta trong tiếng sắm rền điên cuồng rít gào lên, tiếng hét khản cả giọng giận dữ như muốn phá vỡ cả trời xanh.

Đi vào trong thang máy Lạc Hà không đi lên tầng nghe thấy tiếng gào thét ở bên ngoài, cô ấy chậm rãi đi xuống, tê liệt ngồi trên sàn nhà.

Anh ta cũng biết đau sao?

Nếu đã biết đau, lúc trước vì sao còn đuổi cùng giết tận chứ?

Hữu Hữu vô tội, có lẽ sự tồn tại của con ngăn cản con đường của người phụ nữ kia, nhưng anh ta không cần thiết vì người phụ nữ kía mà ra tay giết cốt nhục của mình chứ.

Cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phá hoại quan hệ thông gia giữa bọn họ.

Một đứa con, đủ để cô ấy bảo vệ cô độc đến cuối đời rồi.

Là anh ta, là bọn họ cứ bức ép thù hận của cô ấy ra.

Bọn họ nếu như không chết, con của cô ấy làm sao có thể nhắm mắt?

Biệt thự riêng.

Dương Tâm đang dựa vào trước cửa số nghe điện thoại.

Lúc Trần Uyên gọi điện thoại đến, nói với cô tin tức mang thai.

“Uyên Uyên, mày thực sự dự định giữ lại đứa bé này sao?”

Cô không đồng ý giữ đứa bé này lại, dù sao thì tình hình lúc này của Trần Uyên khác với cô bảy năm trước.

Cô bảy năm trước sở dĩ chưa chồng mà sinh con là vì trong lòng không có tình yêu, cho dù sinh đứa trẻ ra cũng sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân sau này, càng sẽ không ảnh hưởng đến cô yêu bất kỳ người đàn ông nào trên đời này.

Nhưng Trần Uyên không giống.

Cô ấy yêu Lâm Thanh tha thiết, nếu như giữ đứa bé này, cô khả năng sẽ bị đứa trẻ này nhốt lại cả một đời.

Là một người bạn, Dương Tâm thực sự không hy vọng nhìn thấy cô bảo vệ một đứa trẻ sống đến hết đời, cô ấy vẫn còn trẻ, nên có hôn nhân của minh, nên tìm kiếm hạnh phúc của mình.

“Dương Tâm, tao chấp niệm sâu như thế nào mày cũng không phải không biết, nếu không mang thai, vậy thì cũng bỏ đi nhưng nếu như mang thai rồi, tao không thể bỏ đi được.

Tao yêu anh ấy, yêu sâu sắc người đàn ông kia, vì anh ấy mà mang thai một đứa bé, cũng coi như là tình cảm cả đời này.”

Sau khi yên lặng một lúc lâu, Dương Tâm thử hỏi: “Vậy Đoàn Ninh thì sao, mày nên làm gì đối mặt với anh ấy? Nhìn thấy được anh ấy là thật lòng đối với mày, nếu như mày sau này nhất định muốn lấy chồng, anh ấy sẽ là lựa chọn không tệ.”

Trần Uyên không khỏi cười khổ: “Tao không thể cho anh ấy một thân thể thuần khiết, ngay đền cả trái tim cũng không nguyên vẹn, Dương Tâm, tao không thể ích kỷ như vậy, không thể vây quanh hưởng thụ yên tâm mà anh ấy biếu tặng được.”

“Vì thế ý của mày là gì?”

“Tao sẽ tìm cơ hội lặng lẽ rời đi, tao không muốn để anh lãng phí thời gian trên người tao, đau nhiều không bằng đau ngắn, cứ như vậy mà làm mắt đi ý nghĩ của anh ấy.”

“Đang nghĩ gì vậy?”

Bên tai truyền đến giọng nói của Lục Gia Bách, kéo tâm tư của cô trở lại, cụp mắt nhìn, điện thoại di động trong tay không biết từ lúc nào màn hình tối đen lại rồi.

“Vừa nãy Trần Uyên gọi điện thoại cho em, nói là cô ấy mang thai rồi, chuẩn bị lặng lẽ rời đi, cô ấy muốn cắt đứt ý nghĩ của Đoàn Ninh, Lục Gia Bách vụ làm mai này em sợ là không thể làm được mà anh em của anh cũng nhất định chịu tổn thương rồi.”

Lục Gia Bách ôm cô từ phía sau, toàn bộ người cô ở trong ngực, ôn tồn nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, duyên phận là do trời định, con người không thể thay đổi được, Đoàn Ninh cậu ta nghĩ thông rồi, không cần em phải thay cậu ta bận tâm.”

Dương Tâm khẽ thở dài một tiếng: “Một người hai người đều như vậy, một chữ tình, thực sự khiến cho người ta không có cách nào.”

Lục Gia Bách giọng trầm tháp cười, ôm cô lên ở cuối bàn, đi hướng về phía giường: “Còn có thể khiến người ta muốn ngừng mà không được, anh hận là không thể chết ở trên người em.”

Dương Tâm đưa tay ra véo khuôn mặt anh tuần của anh, trêu nói: “Hình tượng Tổng giám đốc Lục sao thế này? Lục Gia Bách, anh thời gian này càng ngày càng không có tiết chế, không sợ quá sức hại cơ thể sao?”

Lục Gia Bách tiến đến bên tai cô, không biết nói một câu gì mà khiến cho mặt Dương Tâm đỏ lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.