Chương 426
Dương Tâm có chút buồn cười, nhón chân lên hôn một cái trên môi mỏng của anh, sẵng giọng nói: “Em còn chưa nói gì, anh ngược lại nói một đống lời, yên tâm đi, em sẽ không khách sáo với anh. Anh là người đàn ông của em, em không dựa vào anh còn có thể dựa vào ai?”
Lục Gia Bách ôm chặt cô: “Cho nên không cần có gánh nặng gì cả, cho dù là có anh cũng có thể thay em mà đẩy lên, em không cần nghĩ gì cả, từ từ hưởng thụ cuộc sống là được rồi.”
Bệnh viện tổng.
Phòng làm việc của viện trưởng.
Lê Vãn Trinh đẩy cửa vào, nhìn thấy bà Phó và Phó Linh Ngọc đang ngồi trên ghé.
Cô nhìn thấy hai mẹ con bọn họ một chút, sau đó cười chào đón nói với viện trưởng: “Viện trưởng Vương, tôi và bà Phó có lời muốn nói, có thể mời viện trưởng tránh một chút được không.”
Trên mặt viện trưởng già lộ ra vẻ lúng túng, ho nhẹ hai tiếng sau đó cười: “Được được được, bác sĩ và người nhà bệnh nhận quả thực cần nói chuyện riêng, tôi ra ngoài trước, nhưng mọi người cũng đừng nói quá lâu, cậu Phó chống đỡ không được bao lâu.”
“Được.”
Sau khi nhìn thấy viện trưởng rời đi, bà Phó nói trước: “Cô không phải là muốn nhắc hủy bỏ liên hôn giữa nhà Phó và nhà họ Triệu đấy chứ? Được, chuyện này tôi đồng ý, cô mau chóng đi làm phẫu thuật cho con trai tôi đi.”
Lê Vấn Trinh nhíu mày, sau đó nở nụ cười.
Lẽ nào bà ta cho rằng mời cô phẫu thuật thì chỉ có một yêu cầu đơn giản như vậy sao?
Thực sự là buồn cười.
Cũng rất là ngây thơ.
“Tôi và Triệu An đăng ký kết hôn rồi, bây giờ là vợ danh chính ngôn thuận rồi, bà Phó cảm thấy tôi sẽ còn để ý đến hôn ước giữa nhà họ Phó và nhà họ Triệu sao?”
“Cô…”
“Dựa vào cái gì?”
Phó Linh Ngọc đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Lê Vãn Trinh và hét lên: “Đồ khốn, cô đừng có được nước lấn tới, tôi đã quyết định hủy hôn nhân rồi cô còn muốn gì nữa? Đứa con hoang đó sống hay chết có liên quan gì đến tôi? Cô dựa vào đâu mà yêu cầu tôi cứu nó?”
Lê Vãn Trinh cười lạnh: “Vậy thì anh trai cô sống hay chết cũng không liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải cứu anh ta?”
“Cô…” Phó Linh Ngọc rất tức giận, chỉ vào Lê Vãn Trinh, và bị chặn họng đến mức cô ta không thể nói một lời nào.
Lê Vãn Trinh không thèm tranh cãi với cô ta nữa, nghiêng đầu nhìn bà Phó, nhướng mày nói: “Chuyện này tôi đã mở đường rồi, có trao đổi hay không là do các người. Không sai, quyền lực của nhà họ Phó quả thực cao ngút trời, thật sự rất quái dị, nhưng các người cũng không thể cưỡng ép tôi lên bàn mổ phải không? Nếu tôi không tình nguyện thực hiện ca mỗ này, các người cũng không dám đem cậu Phó giao cho tôi nhỉ.”
Bà Phó ngập ngừng.
Bà ta xem như là cũng hiểu rõ hết rồi, ngay từ đầu người phụ nữ đã có suy nghĩ trao đổi.
Bây giờ tính mạng của con trai bà ta đang bị đe dọa, bà ta có thể từ chối không?
Phó Linh Ngọc thấy vẻ mặt mẹ bắt đầu giãn ra, cô ta không khỏi hoảng hốt, lo lắng nói: “Mẹ ơi, sức khoẻ của con không tốt, nếu con hiền tuỷ con sẽ chết đó, mẹ không thể vì cứu anh cả mà không cần con chứ.”
Không đợi bà Phó mở lời, Lê Vãn Trinh ở bên đã nhẹ nhàng nói: “Không nghiêm trọng như lời cô Phó nói, chẳng qua chỉ là lầy tuỷ sống thôi, thậm chí còn không thẻ tổn hại đến sinh khí, vậy làm sao có thể gây nguy hiểm đến tính mạng?”
“Cô im ngay cho tôi.” Phó Linh Ngọc hét lên một câu, sau đó ôm lấy cánh tay mẹ khóc nói: “Mẹ, mẹ không thể ích kỷ như vậy, mẹ không thể vì cứu con trai mà không cần con được, con cũng là máu mủ ruột thịt của mẹ mà.”