Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 465



Chương 465

Mới vừa bước được hai bước, sau lưng truyền đến tiếng nhắc nhở của Thẩm Thanh Vi: “Nhớ xử lý cho tốt, đừng để người khác nắm được nhược điểm. Nếu anh ta không đồng ý giao dịch này cũng nhớ dùng tiền bịt miệng anh ta lại.”

“Vâng thưa cô hai.”

Sau khi bảo vệ rời khỏi, Thẩm Thanh Vi chậm rãi ngước mắt, nhìn ánh trăng phía chân trời, mấy ngón tay buông thõng bên hông chậm rãi siết chặt thành nắm đấm.

Dương Tâm, chúng ta đã định không thể cùng tồn tại, nếu không phải cô chết thì chính là tôi mất mạng.

Tôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn cô đoạt lấy thân phận vốn thuộc về tôi, tôi cũng không thể dễ dàng tha thứ chuyện cô thay thế tôi, khiến cho tôi chỉ còn lại hai bàn tay trắng.

Cùng lúc đó.

Trong biệt thự của nhà họ Triệu.

Hôm nay là sinh nhật của bố Triệu, trong nhà có tổ chức một bữa tiệc nhỏ.

Cả biệt thự đèn đuốc sáng trưng, đi đâu cũng có thể thấy được toàn là người trong giới thượng lưu mặc vest, đi giày da đang giao lưu cùng nhau.

Tiểu Tân vừa được phẫu thuật không lâu, Lê Vãn Trinh cũng đẻ non chưa được mấy ngày, cả hai mẹ con đều còn rất yếu cho nên Triệu An chưa dẫn bọn họ trở về.

Mà điều quan nhất chính là mẹ anh ta chưa chấp nhận mẹ con bọn họ, nên nếu bây giờ mang người về nhà chỉ thêm xấu hổ và mâu thuẫn.

Triệu An đậu xe vào chỗ, sau đó đi thẳng đến nhà chính, nhận được vô số ánh mắt đánh giá, mỗi người đều nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái.

Thẳng khi bước vào phòng khách, khoảnh khắc nhìn thấy Phó Linh Ngọc, anh ta mới hiểu vì sao khách khứa bên ngoài lại nhìn anh ta bằng ánh mắt quái dị như vậy.

Vợ cả không mang về nhưng vị hôn thê từng có hôn ước miệng với anh ta lại đích thân đến.

“Sao cô lại đến đây?” Anh ta nhíu mày nhìn Phó Linh Ngọc, trầm giọng hỏi.

Trên mặt Phó Linh Ngọc tràn đầy tươi cười, kéo cánh tay mẹ Triệu cười vui vẻ nhưng vừa nghe xong câu chất vấn của anh ta, nụ cười dần tắt.

“Hôm nay là sinh nhật của chú, chúng ta tốt xấu gì cũng là người quen, chẳng lẽ em không nên đến chúc thọ sao?”

Cô ta vừa dứt lời, mẹ Triệu cất giọng ký quái: “Vẫn là Linh Ngọc lễ phép, dày công tu dưỡng, biết tiệc mừng thọ của trưởng bối không thể vắng mặt. Không giống như người nào đó, ngay cả bố chồng tương lai của mình, không đúng, các người đều có lãnh giấy chứng nhận rồi, phải gọi là bố chồng, tổ chức tiệc sinh nhật mà mặt mũi không thấy đâu. Thật sự ra vẻ ta đây quá nhỉ.”

Triệu An đỡ trán, tự động bỏ qua lời châm biếm của mẹ, nói với Phó Linh Ngọc: “Cô mới hiến tủy, thân thể còn chưa khỏe hẳn, nên ở bệnh viện nghỉ ngơi nhiều hơn. Tôi không trách cô đến tham dự bữa tiệc mà là trách cô không để ý đến thân thể của mình. Nếu cô nghĩ đến nhà họ Triệu, lúc nào cũng có thể đến, để mẹ tôi thu nhận cô làm con gái nuôi cũng được.”

Phó Linh Ngọc chậm rãi siết chặt nắm tay.

Cô ta không cha không mẹ sao?

Thiếu tình thương đến mức phải đi nhận người ngoài làm mẹ nuôi?

Cô ta đường đường là con gái của nhà họ Phó, cành vàng lá ngọc, cần gì phải nịnh bợ người ngoài, còn đẻ ra thêm hai người bố mẹ đem về cung phụng như tổ tiên à?

Sở dĩ cô ta lưu luyến qua lại với nhà họ Triệu đều là vì anh ta.

Người đàn ông này rốt cuộc có hiểu cô ta yêu anh ta bao nhiêu không chứ?

Bố Triệu đi đến nói chen vào: “Được rồi, bữa tiệc sẽ được bắt đầu ngay thôi. Triệu An, con lên lầu thay quần áo khác đi, lát nữa đi tiếp khách với bố.”

Triệu An đáp lời, lại nhịn không được khuyên nhủ: “Cô vừa mới hiến tặng tủy sống, thân thể chưa có tốt lên, đừng có uống rượu, cũng đừng ăn đồ cay.”

Phó Linh Ngọc nghe xong, trong lòng căm hận không thôi.

Tủy sống của cô ta hiến cho ai hả?

Chính là đứa con ngoài giá thú của anh ta.

Mỗi lần anh ta nhắc đến đều như xát muối vào lòng cô ta.

Nhìn bóng lưng con trai rời đi, mẹ Triệu đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Phó Linh Ngọc, thấp giọng nói: “Ngoan, đừng giận, đêm nay nó thuộc về con.”

Phó Linh Ngọc nhếch khóe miệng, nở một nụ cười gượng gạo: “May là có mẹ giải quyết thay con, không thì con thế nào cũng bị Triệu An bắt nạt chết luôn rồi.”

“Con nhỏ ngốc nghếch này.” Mẹ Triệu đưa tay xoa xoa đầu cô ta, sau đó đẩy cô ta ta: “Nó đã lên tầng rồi, mẹ phải đi sắp xếp nữ giúp việc đã, con ngồi ở ghế sa lông nghỉ ngơi một chút, mẹ quay về nhanh thôi.”

“Vâng, mẹ đi làm việc đi, con nhờ cả vào mẹ đó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.