Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 512



Chương 512

 

Chỉ có cô ta và mẹ con nhà họ Dương biết chuyện này, cũng chính là nói, con khốn Dương Nhã muốn kéo cô ta xuống nước nên đã để lộ bí mật này.

 

Nghĩ đến đây, trên mặt cô ta thoáng qua tia tức giận, cô ta rút điện thoại di động ra, tìm số của Tôn Bích Như rồi bấm gọi.

 

Sau khi cuộc gọi được kết nối, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện trên mạng là do bà vạch trần đúng không? Bà có ý gì? Định kéo tôi xuống nước?”

 

“Cô Thẩm, cô đừng có vu oan người bừa bãi.” Tôn Bích Như trầm giọng nói: “Tôi vạch trần bí mật này có ích lợi gì chứ? Cô cho rằng tôi sẽ lộ ra chuyện này để Dương Tâm nhận lại tổ tiên trở về gia tộc. Sau đó có thêm một chỗ dựa khác?”

 

Thẩm Thanh Vi mím chặt khóe môi, im lặng một lúc sau cô ta mới kìm nén được cảm xúc.

 

“Không phải bà vậy là ai? Chỉ có tôi với mẹ con bà biết thân thế của Dương Tâm. Không phải là hai người chẳng lẽ là tôi sao?”

 

Tôn Bích Như khẽ thở dài an ủi: “Cô Thẩm, tôi vẫn mong cô giúp tôi giết chết Dương Tâm, sao có thể tự đánh gãy một cánh tay của mình? Tôi đoán tin tức trên mạng là do những người nhàn rỗi nhìn thấy Dương Tâm giống mẹ của cô nên đã cố tình tiết lộ ra ngoài để mua vui cho mọi người. Cô đừng tự loạn trận địa, vẫn nên nghĩ cách xoa dịu người trong nhà họ Thẩm đi.”

 

Thẩm Thanh Vi bóp chặt điện thoại, tức giận nói: “Bây giờ trên mạng, trên TV tràn ngập tin tức này, tôi có thể dùng biện pháp gì để xoa dịu người nhà họ Thẩm? Cho dù tôi có nói gì cũng đã gieo mầm mống của sự nghi ngờ trong lòng họ rồi. Bất cứ lúc nào cũng có thể lật xe.”

 

Tôn Bích Như cười nhạt: “Nghi ngờ thì làm sao, năm đó cũng không phải cô tự mình tráo đổi thân phận với Dương Tâm. Dẫu sao cũng làm người nhà hơn hai mươi năm, cho dù bọn họ biết sự thật cũng sẽ không đuổi cô ra khỏi nhà. Việc cô cần làm bây giờ là khóc lóc trước mặt Lâm Vũ Loan, khóc càng tuyệt vọng, càng đau lòng thì họ càng thương xót cô, hiểu không?”

 

Thẩm Thanh Vi đảo mắt, đầu óc đột nhiên trở nên minh mẫn trở lại.

 

Đúng rồi.

 

Năm đó chuyện tráo đổi hai đứa trẻ không phải là do cô ta động tay, cho dù bị lộ tẩy thì có sao?

 

Chẳng lẽ nhà họ Thẩm sẽ vì chuyện này mà đuổi cô ta ra khỏi nhà?

 

Không, tình cảm bố con, mẹ con, anh em nhiều năm như vậy, cô ta không tin bố mẹ anh trai mình có thể tàn nhẫn trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi nhà.

 

“Được rồi, tôi biết phải làm thế nào. Bà yên tâm đi, tôi sẽ tìm cách giết chết con khốn Dương Tâm, giao ước của chúng ta vẫn không thay đổi, Dương Tâm vẫn là kẻ thù chung của chúng ta.”

 

“…”

 

Phòng khách ở tầng một.

 

Lâm Vũ Loan nhìn tin tức tràn đầy trên điện thoại, lại nhìn chồng mình ở bên cạnh, cau mày hỏi: “Lão Thẩm, chuyện này ông nghĩ sao?”

 

Bố Thẩm đưa tay xoa xoa lông mày: “Chỉ là mấy tin đồn nhảm, hơn nữa còn không có căn cứ, chúng ta không thể vì vậy mà nghi ngờ Thanh Vi không phải là con ruột của chúng ta.”

 

Lâm Vũ Loan suy nghĩ một chút, thử hỏi: “Sẽ không phải là năm đó ở bệnh viện phụ sản ôm nhầm đứa trẻ chứ, Dương Tâm mới là con gái của chúng ta?”

 

“Bốp” một tiếng giòn giã vang lên, từ cầu thang truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất.

 

Hai vợ chồng đồng loạt quay đầu lại, liền nhìn thấy Thẩm Thanh Vi đang đứng trên bậc thềm, điện thoại di động của cô ta nằm bên chân, rơi vỡ tan tành.

 

“Vi, Thanh Vi…” Lâm Vũ Loan nhanh chóng đứng lên khỏi ghế sô pha.

 

Không đợi bà ấy nói xong, Thẩm Thanh Vi đã lớn tiếng khóc: “Bố, mẹ, tin tức trên mạng có phải là thật không? Con không phải là con gái của mẹ, có đúng không?”

 

Lâm Vũ Loan vội vàng đi tới, ôm lấy cô, an ủi nói: “Ngoan, chúng ta chỉ là đoán mà thôi. Nhưng bố con nói đúng. Chỉ là mấy tin đồn không có căn cứ trên mạng, không cần phải bận tâm.”

 

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Lâm Vũ Loan đã gieo sự nghi ngờ.

 

Chuyện này bà ấy nhất định phải làm rõ, không thể cứ để bị người khác lừa gạt một cách qua loa như vậy, cuối cùng lại để đứa con gái ruột của mình bị bỏ mặc bên ngoài không ai đoái hoài đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.