Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 559



Chương 559

 

Từ trong đám người có một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, giây phút tiếp theo Dương Tâm bước ra từ phía đông nam.

 

“Là Dương Tâm, Dương Tâm.”

 

“Dương Tâm.”

 

Hạ Mộc Nhiên nhìn chằm chằm Dương Tâm, đôi mắt ngấn lệ nói: “Chị Tâm, chị có biết không, rõ ràng là cô ta muốn…”

 

Dương Tâm đưa tay túm lấy cánh tay cô, đưa mắt ra hiệu cho cô rồi cười nói: “Còn nhớ hôm qua ở nhà họ Trần chị đã nói gì với em không? Ngoan, đừng để người ngoài làm ảnh hưởng đến tâm trạng, sai chính là sai, mau đi xin lỗi cô Dương đi, đêm hội đấu giá hôm đó, cô ấy đã lấy danh dự ra bảo đảm chiếc dây chuyền kim cương tím đó là nước mắt người đẹp, kết quả xác thực đúng như lời cô ấy nói.”

 

Hạ Mộc Nhiên mím môi.

 

Chung quy cũng do cô còn quá trẻ, cho nên không thể tiết chế được tâm trạng.

 

“Thật xin lỗi, tôi không nên nói linh tinh như vậy, vu oan cô Dương không phải sư phụ Trì Mộ, mong cô đại nhân đại lượng, không chấp nhặt một đứa nhóc như tôi.”

 

“Ây da, thật đúng là con chó nhỏ của Dương Tâm, hơn nữa hai người còn là người quen, cô nhóc, có phải Dương Tâm ép cô vu oan cho cô Dương không phải sư phụ Trì Mộ không?”

 

“Chó cái con mẹ anh.” Hạ Mộc Nhiên không nhịn được bèn buông ra một câu chửi thề: “Đừng có mà chuyện gì cũng đổ chậu phân lên đầu chị tôi. Các người thích liếm mấy thứ như vậy lắm mà, vậy thì đi liếm đi, chung quy sẽ có một ngày các người sẽ biết làm chó là như thế nào.”

 

“Con nhóc thối tha, sao cô dám ăn nói như thế, mới ranh con đã buông lời tục tĩu, ở nhà mẹ cô không dạy cô à?”

 

Hạ Mộc Nhiên đang muốn lao lên cắn xé với bọn họ một phen nhưng bị Dương Tâm ngăn lại.

 

Một đám chó điên mà thôi, nếu như so đo với bọn họ thì khác gì hạ thấp bản thân mình.

 

Dương Mỹ đứng trên sân khấu nhìn Dương Tâm đang đứng phía dưới, cười nói: “Cô Dương đây là có ý gì? Chính chuyện xấu về thân thế của mình còn không rõ, nên muốn lôi tôi xuống nước cùng có đúng không?

 

Mấy hôm trước ở trên buổi đấu giá, cô Dương đây đã giả mạo nước mắt người đẹp, ngầm ám chỉ tôi giả mạo Trì Mộ, bây giờ lại cho cô nhóc kia đến vu oan cho tôi, thủ đoạn đúng là cao siêu nha.”

 

Dương Tâm nhíu mày, người phụ nữ này định khai chiến với cô sao?

 

Ồ, có chút thú vị nha.

 

Hai ngày trước cô còn định thành toàn cho cô ta có thể bày trò trong giới giám định đồ quý, coi như là tiền bối đề bạt hậu bối.

 

Không nghĩ rằng người phụ nữ này lại dám phách lối đến thế, lôi kéo mọi người về phía mình.

 

“Tôi cũng không có làm ra vẻ ta đây gì, trái lại là cô Dương, đứng trên cao nhìn xuống tôi như vậy đúng là thần thái mười phần nha. Sao? Vừa mới đến Hải Thành được có vài ngày mà, cô không khờ đến mức mà cho rằng có thể thay thế vị trí của tôi ở thành phố này chứ?”

 

Dương Mỹ chớp chớp mắt, bày ra bộ dạng thảo mai non nớt sau đó vội vàng lên tiếng: “Tôi, tôi chỉ là có sao nói vậy thôi, cô Dương đây cứ nói đi nói lại nhiều lần nhắm vào tôi như thế, tôi cũng không biết mình đã chọc giận gì cô.”

 

Cô ta vừa dứt lời, mọi người xung quanh bắt đầu nhao nhao chửi bới Dương Tâm. “Dương Tâm, cô muốn cậy thế ức hiếp người khác à?”

 

“Đúng, đừng tưởng trên cô có nhiều vị trưởng bối quyền thế thì cô muốn làm gì thì làm nhé, sư phụ Trì Mộ nói đúng, bây giờ cô đang dính phải chuyện thân phận với bố của mình, không nhìn được người mới xuất hiện được săn đón hơn cô, nổi tiếng hơn cô nên cô dùng quyền thế ép bức người ta đúng không?”

 

“Người phụ nữ này e là ở vị trí cao quen rồi, cho nên mặc kệ là thân phận nghề nghiệp của người ta thế nào đều muốn nắm một chân, cho dù nắm không được thì cô cũng sẽ không để đối phương được sống như ý.”

 

“Chứ không phải người phụ nữ này cho rằng mình ở Hải Thành thì không cần kiêng nể ai sao? Chuyện thân thế còn chưa giải quyết rõ ràng, cô ta có mặt mũi gì mà lên giọng nói?”

 

“Sư phụ Trì Mộ, cô không cần sợ, rất nhiều người ở đây ủng hộ cô, làm chỗ dựa cho cô. Dương Tâm muốn loại bỏ cô, đá cô ra khỏi Hải Thành thì phải hỏi xem chúng tôi có đồng ý hay không đã.”

 

“Đúng vậy, đừng sợ cô ta.”

 

“…”

 

Dương Tâm cười với Hạ Mộc Nhiên rồi nói: “Chúng ta đi tham quan Trấn Quán Chi Bảo của nhà bảo tàng Hải Thành đi, chỗ này ruồi muỗi nhiều quá lỗ tai không có chịu được.”

 

Hạ Mộc Nhiên cắn chặt răng: “Chờ ngày hội triển lãm khai mạc, em xem cô ta còn có thể giả mạo được nữa không. Đến lúc đó em sẽ mời sư phụ giám định bảo vật nổi tiếng nhất nhà họ Hạ tới, chỉ cần cô ta phán sai một món đồ thôi em sẽ cho cô ta biết mặt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.