Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 593



Chương 593

Lục Gia Bách siết chặt eo của cô, nhưng nghĩ đến trong bụng cô đang có cục cưng, liền vội vàng giảm nhẹ lực, chỉ là gương mặt anh tuấn hơi khó chịu.

Dương Tâm có chút buồn cười.

Cô cảnh giác với Trần Tuấn và Phó Đức Chính thì cũng coi như được, còn Thẩm Thành cũng phải cảnh giác sao? Anh cũng không phải không biết quan hệ giữa cô với Thẩm Thành? Lục Gia Bách hừ hừ hai tiếng, âm điệu lạnh lùng nói: “Chỗ này nhiều người phức tạp, tôi giao cô ấy cho anh không yên tâm, hoặc là tôi cùng đi với cô ấy, hoặc là đợi đại hội triễn lãm kết thúc anh đi nhà họ Lục gặp cô ấy.”

Ánh mắt của Thẩm Thành dừng ở bụng của Dương Tâm nhìn một lượt, nhìn Lục Gia Bách bảo vệ chu đáo bụng của cô, trong lòng cũng hiểu ra rồi.

Hóa ra tin đồn bên ngoài là không đúng, hai người tâm cơ này lại muốn tính kế ai đó.

“Đành vậy, vậy đợi sau khi đại hội triễn lãm kết thúc tôi đi nhà họ Lục gặp em vậy.”

“…”

Lúc này, Hạ Mộc Nhiên kéo tay một người trung niên đến.

“Chị Tâm, chị Tâm, giới thiệu với chị, đây chính là Ngô Huyền Trân đại sư kiểm định bảo vật có uy quyền nhất trong cửa hàng đồ cổ nhà họ Hạ, đợi lát nữa để cô ta vạch trần đồ mạo danh Dương Mỹ.”

Dương Tâm nhướng mày.

Ngô Huyền Trân.

Con nhóc này cũng có chút bản lĩnh đó, mời được một nhân vật có tai tiếng đến đây.

“Ngô nữ sĩ, xin chào.”

Ngô Huyền Trân cười ôn hòa: “Xem ra hôm nay có trò vui lớn để xem rồi.”

Người có trí tuệ siêu phàm, luôn có một đôi mắt sắc bén.

Đại khái chính là người giống như Ngô Huyền Trân.

“Tôi cũng chờ đợi vị thẩm định bảo vật Dương Mỹ đại sư có thể mang đến náo nhiệt cho mọi người.”

Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau sau đó cùng cười rộ lên.

“Mời.”

“Người đến là khách, mời bà.”

Hạ Mộc Nhiên vì cò đầu, quay đầu nhìn Thẩm Thành phía bên cạnh: “Anh nghe hiểu bọn họ đang ám hiệu gì với nhau không?”

Thẩm Thành cười cười: “Cô Hạ mời Ngô Huyền Trân đại sư đến đây không phải để bà ấy tại sự náo nhiệt cho mọi người sao?”

“…”

Nhân viên làm việc đưa từng món văn vật vừa mới đào lên lễ đài, sắc mặt của mọi người quan sát phía dưới đều lộ ra sự kinh ngạc và cảm thán.

Chẳng trách xem trọng đại hội triển lãm lần này như vậy, đến cả nhà họ Phó đều phái người thừa kế đến thương lượng và giám sát.

Những văn vật này một khi kiểm định ra là hàng thật, mỗi cái đều là bảo vật vô giá.

“Sau khi trải qua sự kiểm định của đại sư kiểm định bảo vật và chuyên gia đưa ra cùng phán đoán, thanh đồng là hàng thật, có ở thời Hạ Chu, không có tài liệu ghi chép lại.”

Người phụ trách viện bảo nói ra lời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Tùy tiện kiểm định một cái thì chính là đồ vật của thời Hạ từ mấy nghìn năm trước, cái mộ mà bị tập đoàn đào mộ đào lên rốt cuộc là mộ gì? Khu vực khách quý.

Dương Tâm nhìn cái lư hình vuông thanh đồng ở trên khán đài, cảm thán trí tuệ tài năng của đời trước đồng thời cũng có chút bội phục Dương Mỹ.

Tuy rằng có chuyên gia giúp đỡ, nhưng cô ta dám dựa vào việc mạo danh để gánh vác trọng trách này quả thật là dũng cảm.

Nhưng mà lòng hám danh quá nặng rồi, rồi sẽ có một ngày bị hủy hoại ở chính việc này.

“Chị Tâm, cái lư hình vuông này là hàng thật sao?” Hạ Mộc Nhiên đứng kế bên hỏi.

“Đúng vậy, thời đại Tiền Tần, cũng chính là thời mà đồ thanh đồng của triều đại Hạ Chu vừa xuất hiện, kiểm định vô cùng khó khăn, nhưng mà cũng tuyệt chiêu đó, em xem…”

Dương Tâm thấp giọng nói chi tiết cho cô ta nghe.

Sau khi Hạ Mộc Nhiên nghe xong, liền hiểu ra: “Hóa ra là như vậy.”

Ngô Huyền Trân đứng kế bên cười nói: “Cô Dươnh không hổ danh là đại sư nổi tiếng quốc tế, biết nhiều hiểu rộng, ở lĩnh vực thẩm định bảo vật cũng có am hiểu, xem ra sau này phải học hỏi cô nhiều rồi.”

“Được thôi.”

Sau khi được mấy người kiểm định, lại có thêm mấy món cổ vật được kiểm định ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.