Chương 6: Lục… Lục… Lục… chó!
Nhưng dù vậy, anh vẫn không cho rằng đó là con của anh.
Mấy năm qua, anh chỉ động vào đúng một người phụ nữ, đó chính là cái đêm tám năm trước, anh bị ông em khốn kiếp Lục Tử Huyền gài bẫy, bất lực lắm, không thể làm gì được nữa, nên mới phát sinh quan hệ với phụ nữ.
Bảy tháng rưỡi sau, Dương Nhã ôm đứa bé đến tìm, dựa vào kết quả xét nghiệm ADN, Lục Minh đúng thật là con trai của anh.
Ngoài đêm hoang đường đó ra, anh chưa từng chạm vào bất cứ người phụ nữ nào.
Nếu năm đó Dương Nhã sinh được hai đứa con trai, dựa vào tính cách tham lam, ham hư vinh của người phụ nữ đó, chắc chắn cô ta sẽ ôm cả hai đứa con về nhà họ Lục, chứ không thể để một trong hai đứa lưu lạc bên ngoài được.
Vậy nên, anh dám khẳng định, đây chắc chắn là trò đùa ác ý của một người nào đó.
Sau khi quan sát kỹ tầm ảnh hồi lâu, khóe miệng Lục Gia Bách cong lên một cách lạnh. lùng và châm biếm.
Tấm ảnh trong hoàn hảo không có kẽ hở, nhưng không thể lọt qua mắt của anh.
Ghép mặt của anh và mặt của đứa bé với nhau, sau đó chỉnh sửa kỹ lại, tới khi hai bức ảnh hoàn toàn nhập làm một, ngay cả chút sơ hở cũng không thể tìm được.
Kỹ thuật này chỉ có hacker đẳng cấp thế giới mới hiểu được, người bình thường không thể nào hoàn thành thao tác phức tạp này.
Anh bất giác nghĩ tới đệ nhất hacker Quỷ Sát. Anh đã đuổi theo tên đó suốt nửa năm, bây giờ tên đó lại định phản kích lại? Nhưng dùng dư luận để chèn ép anh trẻ con quá đi mất. Nếu là ảnh photoshop, vậy chắc chắn sẽ tách được.
Đến khi hai bức ảnh được tách hoàn toàn, tin đồn sẽ tự biến mất, không hề gây tổn thất cho anh, tên đó định dùng cách này để tấn công anh thật sao? Nghĩ đến đây, anh đưa tay vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn gọi cho trợ lý.
“Thông báo cho cánh truyền thông trong nước, ngày mai Lục Thị sẽ mở họp báo, tôi đích thân ra mặt giải thích tin đồn con riêng với công chúng”
“Tổng giám đốc Lục, chuyện này anh ra mặt giải thích thì không hay lắm, cứ giao cho cấp dưới xử lý đi ạ”.
“Cứ làm theo lời tôi nói” Lục Gia Bách lạnh lùng nói.
Anh muốn xem xem đối phương định làm gì, có bản lĩnh khiến anh chìm sâu vào bão dư luận hay không.
Vỏn vẹn nửa tiếng sau, tin #Ngày mai Lục Gia Bách mở họp báo, đích thân ra mặt giải thích tin đồn con riêng với công chúng# lại lên hot search một lần nữa, không những thế, còn leo lên hẳn top 1.
Trong phòng sách chung cư Thịnh Cảnh, hai cậu chủ nhỏ đang bò trên bàn mưu kế gì đó.
Cậu Dương hỏi: “Này, đồ ngốc kia, livestream bao giờ chưa?”
Cậu Lục cau mày. Đồ ngốc? Cái tên này nghe có vẻ giống tên của Ngốc Nghếch. “Chưa, đồ chó có thể dạy tôi được không?”
Khóe miệng Dương Tùy Ý co giật, má nó, nhãi này không ngốc à, sao bên ngoài lại bảo tên nhãi này IQ thấp?
Vả lại còn bị mắc chứng tự kỷ gì đó nữa. Tên nhãi này ngồi trước mặt cậu ăn nói lạnh lợi lắm đấy, cãi tay đôi với cậu không thèm dùng từ bậy bạ bao giờ.
Lục Minh thấy Dương Tùy Ý không nói gì, lại tưởng chọc cậu ấy giận, cậu ấy đuổi mình ra ngoài, nên vội vàng bổ sung thêm một câu: “Cậu dạy tôi livestream, tôi đồng ý với mọi yêu cầu của cậu, được không?”
Dương Tùy Ý hừ lạnh một tiếng: “Coi như cậu thức thời, cậu đây nói cho cậu biết, đây là nhà tôi, cậu muốn dùng chung một mẹ với tôi thì phải nghe lời tôi, tôi bảo cậu làm gì thì cậu phải làm đấy, nghe rõ chưa?” .
Lục Minh đảo mắt, hỏi dò: “Tặng mẹ cậu cho bố tôi được không?”.
“Cái gì cơ?” Cậu Dương mở mắt tròn xoe, nhìn cậu Lục với vẻ khó tin: “Cậu vừa nói là tôi tặng mẹ tôi cho bố cậu á? Đừng đùa nữa, cậu là con trai của dì tôi, bố cậu cũng là chủ của tôi đấy”.
“Người phụ nữ đó không phải mẹ tôi” Cậu Dương lại tròn xoe mắt một lần nữa.
“Tuy ông đây hơi khốn nạn một chút, nhưng chí ít cũng chưa đến mức không nhận mẹ ruột, ông anh à, cậu nhẫn tâm thật đấy, em đây tự thấy kém xa ạ”. Lục Minh lườm cậu, gương mặt anh tuấn tức đến mức đỏ hết cả lên.
Cậu biết ngay kiểu gì Dương Tùy Ý cũng sẽ không tin lời câu nói, bởi vì ngay cả bố cũng không tin, tưởng cậu bướng bỉnh.
“Thôi kệ, coi như tôi chưa nói gì”
Dương Tùy Ý huýt sáo: “Không giấu gì cậu, lần này ông đây về Hải Thành là để tìm mẹ cậu xả giận, năm đó mẹ tôi bị cô ta giày vò thê thảm, lại còn gián tiếp hại chết… Dù sao thì tôi cũng sẽ không tha cho cô ta đâu”
Lục Minh gật đầu một cái thật mạnh, lại còn rất nghiêm túc mà nói: “Kẻ bắt nạt mẹ xứng đáng chịu trừng phạt, tôi giúp cậu”
Tên nhãi này ngố à?
“Thôi, không nói chuyện phiếm với cậu nữa. Chúng ta nói chuyện livestream ngày mai đi. Chẳng phải ngày mai bố cậu định mở họp báo sao, chúng ta sẽ chuẩn bị cho ông chú ấy một bất ngờ lớn”.
“Được. Nếu có thể xử người phụ nữ tên Dương Nhã kia nữa thì càng tốt”
Xem ra tên nhãi này ngố thật rồi!
Trong phòng khách, Dương Tâm mặc váy ngủ nằm trên sofa, miệng mở hé, ánh mắt mơ màng.
Ừm, nếu có người đàn ông nào đó làm ấm giường cho cô thì càng tốt. Đáng tiếc, phía sau cô có hai vật cản, muốn đá cũng không đá được.
Xã hội bây giờ ấy mà, liệu có người đàn ông nào lại độ lượng nuôi con của người khác không?
Không có bố lâu quá rồi, chắc cũng sẽ tủi thân đối phần. “Kính coong” Chuông cửa reo. Dương Tâm vô thức nhìn đồng hồ treo trên tường, đúng 11 giờ. Giờ này rồi mà ai còn ấn chuông vậy… con bé ư? “Dương Tùy Ý, ra mở cửa mau!” Phòng sách không có phản ứng gì. “Kính coong”
Chuông cửa liên tục kêu thêm mấy tiếng, cô mới lật người xuống giường, ánh mắt mơ màng, loạng choạng khoác áo ngủ ra ngoài mở cửa.
Cửa mở ra, khoảnh khắc khi nhìn rõ người đó là ai, chân cô bỗng lảo đảo, đứng không vững. Lục… Lục… Lục… chó! Một cánh tay mạnh mẽ kịp thời đỡ lấy cô, giây tiếp theo, một giọng nói trầm khàn vọng xuống từ đỉnh đầu: “Cô cả nhà họ Dương hình như rất tôi thì phải? Chúng ta từng cãi nhau sao?”
Dương Tâm nuốt nước miếng, má nó, còn hơn cả cãi nhau ấy.
Lúc trước kẹt tiền, hack mất 10 nghìn tỷ của anh ở ngân hàng Thụy Sĩ, sau đó anh lại chạy khắp thế giới truy tìm tôi suốt nửa năm.
Bây giờ gặp được anh, tôi trông như gặp phải chó điên vậy. Lòng hoảng hốt vô cùng.
Lục Gia Bách cau mày nhìn người phụ nữ đang ngã trong lòng mình, đáy mắt vụt qua tia chán ghét. Ăn mặc như này mà cũng dám mở cửa cho người lạ, chứng tỏ đời sống riêng tư rất phóng đãng.
“Hai phút, cô cả nhà họ Dương đã dựa vào người tôi hai phút rồi, liệu có phải có nên đứng thẳng dậy rồi không?”
“Á? À, Xin lỗi anh, vừa nãy có chút thất thần” Dương Tâm vội vàng lùi khỏi lòng anh, cười. hiền: “Em rể đích thân tới đây, chắc là muốn đón cậu chủ nhỏ nhỉ?” Em rể? Lục Gia Bách cau mặt mày, anh chưa từng thừa nhận thân phận của Dương Nhã.
Lúc đầu, khi cô ta bế con tới nhà, anh chỉ chấp nhận Lục Minh, chưa từng nói Dương Nhã là người nhà họ Lục. Bây giờ cô lại gọi anh là em rể, khiến anh cực kỳ không vui.
. Nhưng người đàn ông này không bao giờ thể hiện hỉ nộ ái ố ra bên ngoài. Dù trong lòng khó chịu đến mấy, cũng không có biểu cảm gì”
“Minh Minh ở đây quấy rầy cô mấy ngày rồi, phải về thôi. Thằng bé có ở chung cư không?”