Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 688



Chương 688

Sau khi Dương Nhã điên loạn, sống chết làm ầm lên ở biệt thự của nhà họ Dương, quậy tới nỗi trong nhà chó gà cũng không yên.

Tôn Bích Như cảm thấy rất phiền, nên thẳng thừng gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần ở thành phố Hải Thành, bảo bọn họ tới đây đưa người đi.

Sau khi Dương Thành hôn mê tỉnh dậy, biết được con gái mình bị điên rồi, vợ mình lại muốn đưa con gái vào bệnh viện tâm thần, trong cơn giận dữ lại ộc ra vài ngụm máu tươi, lâm vào hôn mê lần nữa.

Trong phòng khách.

Bác sĩ bệnh viện tâm thần nhìn Tôn Bích Như đang ngồi trên ghế sa lon, thử nói: “Bà Dương, cô Dương chỉ bị kích thích, tinh thần có phần rối loạn thất thường, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian có thể sẽ được cải thiện thôi.”

“Nếu bà đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần, không biết chừng tình hình sẽ càng ngày càng tồi tệ, cuối cùng sẽ thực sự trở thành người điên đó.”

Tôn Bích Như nhìn vết cào xước dữ tợn chằng chịt chi chít trên cổ tay mình, trong mắt bà ta nổi lên lửa giận hừng hực.

Những vết thương này đều là do con nhãi điên kia cào ra, cô ta phát bệnh lên giống như một con chó điên, không nhận ra được người thân người lạ, bà ta còn để cho cô ta ở lại nhà này làm cái gì?

“Mỗi tháng tôi sẽ bỏ ra chín trăm triệu, các anh mang nó đi đi, nếu có thể chữa khỏi nó thì tôi sẽ biết ơn các anh vô cùng, nếu trị không khỏi, vậy thì cứ để cho nó chết già ở trong bệnh viện tâm thần đi.”

“…”

Mấy nhân viên công tác kia nhìn nhau.

Cô hai của nhà họ Dương này cũng quá đáng thương quá bi ai, đã cùng bố mình gây ra vụ bê bối khó nghe như vậy, hiện giờ còn bị mẹ mình vứt bỏ.

Còn sống cũng là một loại hành hạ.

Tôn Bích Như thấy bọn họ vẫn không động đậy, mới cất cao giọng quát lên: “Còn ngơ ra đó làm gì? Mau mau đưa nó đi đi, đừng để nó ở lại đây làm chướng mắt nữa.”

“…”

Sau khi nhìn thấy con gái mình bị người ta cưỡng ép kéo đi, Tôn Bích Như mới đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Đẩy cửa phòng ra, bà ta vừa đi vào trong phòng, đã bị một người đàn ông ôm chầm vào lòng.

“Chị Như à, cuối cùng chúng ta cũng coi như khổ tận cam lai rồi, hiện tại Dương Thành đã bị tàn phế, hai đứa con gái của nhà họ Dương đều bị điên cả, chị có thể danh chính ngôn thuận khống chế cả nhà họ Dương rồi.”

Người đang nói chuyện chính là một người đàn ông trẻ mới chừng hơn hai mươi tuổi, anh ta là tình nhân mà Tôn Bích Như tìm thấy khi đang đi ăn chơi ở quán, hai người đã lên giường vài lần, lên xuống vào ra rất ăn ý, cứ như vậy cấu kết lại với nhau.

Đương nhiên, người đàn ông này đơn thuần là muốn mượn tay Tôn Bích Như lấy được tài sản khổng lồ của nhà họ Dương, nếu không làm sao anh ta có thể vui cười nịnh nọt lăn qua lăn lại với một bà già chứ.

Lão già Dương Thành kia ấy à, tuy rằng có hơi già một chút, nhưng làm ăn buôn bán lại rất được, mấy năm nay kiếm ra không ít tiền, gia sản phong phú.

Nếu như có thể lấy được khoản tiền kia, thì hoàn toàn đủ để tiêu xài mấy chục năm.

Tôn Bích Như đưa gõ đầu của tên tình nhân một cái, oán giận nói: “Cậu cũng thật là to gan quá đi, vậy mà lại dám chạy về nhà họ Dương, cũng không sợ lỡ như lão già Dương Thành kia biết được sẽ giết chết cậu đấy.”

Người đàn ông kia cười cợt với vẻ rất lưu manh, dính vào liền đi hôn môi Tôn Bích Như, nói với giọng mập mờ không rõ: “Ông ta đã nửa sống nửa chết nằm trong phòng y tế, vừa rồi lại tức giận đến nỗi ngất xỉu, cho dù chúng ta có âu yếm làm nhau ngay trước mắt ông ta, ông ta cũng chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn thôi.”

“Ha ha…”

Một giây sau, trong phòng truyền đến từng tràng tiếng thở dốc làm cho người ta mặt đỏ tai hồng.

Hai người cứ thế ăn nằm với nhau ngay giữa ban ngày ban mặt.

Tại cơ sở điều trị.

Dương Tâm ngủ hai ngày, cuối cùng cơ thể cũng có chuyển biến tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.