Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 691



Chương 691

Bố Thẩm khoát khoát tay, thở dài: “Bố chưa bao giờ làm hết trách nhiệm làm của một người bố, cho dù con bé có không chịu nhận bố cũng là chuyện bình thường, nói đi, con định xử lý chuyện lần này như thế nào?”

Thẩm Thành không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bố cảm thấy con nên xử lý như thế nào? Chúng ta đã biết được thân phận của Tâm Tâm, chẳng lẽ còn phải để mặc cho người đời sỉ nhục em ấy mắng mỏ em ấy sao? Bên ngoài đã mắng em ấy thành con hoang rồi, chẳng phải là đang mắng từ trên xuống dưới nhà họ Thẩm chúng ta đều là con hoang sao?”

Bố Thẩm khẽ thở dài một tiếng, thử nói: “Dù sao Thanh Vi cũng đã sống ở nhà họ Thẩm mấy năm rồi, hoàn toàn hòa nhập vào gia tộc, chúng ta không thể gây ra vết thương lòng cho con bé được.”

Thẩm Thành cười khẩy, giọng điệu trở nên lạnh lẽo: “Bố không muốn gây ra vết thương lòng cho cô ta, cô ta sẽ làm hại tới tính mạng con gái ruột của bố, lấy hay bỏ là do quyết định của bố.”

Bố Thẩm hơi sửng sốt, thay đổi suy nghĩ liền hiểu được ý tứ của anh ta: “Chuyện lần này có liên quan đến con bé sao? Con bé cũng có tham gia vào trong đó?”

“Không sai, những phóng viên kia đều là do cô ta mời tới, à, đúng rồi, người phụ nữ Trần Thục Quyên kia còn chưa chết đâu, bà ta đổi tên thành Trần Cát Phượng, đã nhận quan hệ mẹ con với Thẩm Thanh Vi rồi, bố ở đây còn nhớ tới tình cảm bố con, nhưng ta lại đâm đầu vào lòng mẹ ruột của mình mà không thèm quay đầu nhìn lại.”

Trên mặt bố Thẩm lộ ra vẻ kinh ngạc: “Trần Thục Quyên không bị sao cả? Lại còn nhận người thân với Thanh Vi nữa?”

“Tám chín phần mười là vậy, cho dù cô ta không nhận Trần Thục Quyên thì sao? Tâm Tâm mới là con gái của nhà họ Thẩm, lúc trước cô nhóc ngốc nghếch kia có lòng lương thiện, vì nghĩ muốn thành toàn cho thân phận con gái ruột của Thẩm Thanh Vi, cho nên mới động tay động chân trên kết quả xét nghiệm máu của mình, dẫn đến giám định cho kết quả không phải quan hệ bố con.”

“Hiện giờ con đã xác nhận thân phận của em ấy, không thể nào để cho em ấy bị người ngoài mắng mỏ nữa, mấy ngày nữa thân thể em ấy tốt hơn một chút, con sẽ tổ chức buổi họp báo, công bố thân phận thật sự của em ấy ra ngoài.”

Bố Thẩm muốn nói cái gì, cuối cùng cũng bất lực từ bỏ: “Được rồi, vậy để bố về tìm Thanh Vi nói chuyện tâm sự, nói rõ ràng với con bé, để con bé thử đón nhận Tâm Tâm, cũng thử đón nhận chuyện thân phận của con bé mới là con gái nuôi, nếu như con bé không muốn, vậy bố chỉ có thể bỏ con gái nuôi bảo vệ con gái ruột thôi.”

“Ừm.”

Biệt thự nhà họ Lê.

Mẹ Triệu mang theo khí thế hùng hổ mà đến, bùng phát ra một tràng lửa giận thật lớn ở trước mặt bố Lê.

Bố Lê ngồi ở trên ghế sa lon lẳng lặng lắng nghe, tuy rằng biểu cảm trên mặt không có thay đổi gì, nhưng bàn tay đặt trên tay vịn đã dần dần nắm thành nắm đấm.

“Ông Lê, lời của tôi nói có lẽ đã đủ rõ ràng rồi, cũng đủ khó nghe rồi nhỉ, xin ông hãy dạy dỗ quản giáo con gái của ông cho tốt, để cô ta chớ có đi ra ngoài gây họa cho con trai của tôi, một người bị bệnh nặng nguy kịch sắp chết, còn ảo tưởng viễn vông muốn lôi kéo con trai tôi chôn cùng cô ta, cô ta an tâm gì cái gì chứ? Nếu như là ông, ông sẽ đồng ý cho con trai của mình cưới một người không biết đẻ trứng sao…”

“Đủ rồi.” Bố Lê thấy bà ta càng nói càng thái quá, càng nói càng khó nghe, không nhịn được phải mở miệng ra ngăn cản lại.

Con gái của ông ấy thừa kế ngón nghề của ông ấy, nên có thành tựu kinh người trong lĩnh vực y học, là niềm kiêu hãnh của ông ấy, làm sao ông ấy có thể trơ mắt nhìn người ngoài sỉ nhục cô ấy mắng mỏ cô ấy như vậy được?

“Bà Triệu, tôi sẽ đi khuyên nhủ con gái của tôi, cũng xin bà có thể bảo ban con trai của bà làm người cho đàng hoàng, nếu không có khả năng gánh vác trách nhiệm, thì cũng đừng có mà đi gieo giống khắp nơi, làm những hành vi của một người đàn ông cặn bã, sẽ làm mất hết sạch nề nếp gia phong của gia tộc.”

“Ông…”

“Bà Triệu cũng đừng cứ đăm đăm chỉ trích con gái của tôi, rảnh rỗi cũng nên mở mắt ra nhìn cho kỹ con trai của bà là cái loại người thế nào, đường đường là đệ nhất mỹ nữ thì không cưới, lại đi dây dưa với một người hấp hối sắp chết, cũng là ngu xuẩn hết mức mà.”

“Ông…”

“Buổi chiều tôi sẽ đi tới cơ sở y tế đón con gái tôi về nhà họ Lê, nếu như con trai của bà khăng khăng cố ý đi theo tới đó, tôi sẽ để cho cậu là ở rể, bằng không cậu ta đừng có nghĩ tới chuyện gặp lại con gái của tôi nữa.”

“Ông…”

Mẹ Triệu vốn là muốn ra oai đánh đòn phủ đầu cho bố Lê, không ngờ tới lại bị ông ấy đánh ngược lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.