Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 718



Chương 718

Dương Tâm không nhịn được bật cười: “Em cho rằng hiện tại không công bố chứng cứ Ngô Đức tham ô thì danh tiếng của chị vẫn có thể giữ được à? Đừng ngây thơ như thế, anh ta là quản lý cấp cao của quỹ hội, chị làm thế nào cũng không thể thoát khỏi liên quan.”

Trình Trúc Vy từ từ cúi thấp đầu, buồn bã nói: “Thực xin lỗi chị Tâm, là em quản lý không tốt, để anh ta tham ô ngay dưới mắt mình, còn bị người ta lấy làm nhược điểm để vạch trần ra bên ngoài.”

Dương Tâm khoát tay, không để bụng nói: “Ngô Đức là người quản lý tài chính, hành động của anh ta khó mà phát hiện được.

Em đừng tự trách mình, cứ làm theo như lời chị bảo. Tổ chức họp báo, mời phóng viên đến, đem chứng cứ Ngô Đức tham ô công bố với bên ngoài, sau đó đưa anh ta đến Cục Tư Pháp.”

Trình Trúc Vy cắn răng, nói: “Nhưng mà…”

“Đừng nhưng nhị gì hết, theo lời chị nói mà làm, sai cũng sai rồi, không thể ôm tâm lý may mắn ngồi chờ được. Chị cũng không sợ việc anh ta tham ô bị vạch trần sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chị.”

“Được, em sẽ đi. Nếu chị đã nói như vậy, em sẽ làm theo lời chị nói.”

“Ừ.”

… Một quán cà phê ở trung tâm thành phố.

Trong một phòng riêng trên tầng hai.

Một người đàn ông trung niên đang nhìn cô gái ngồi cạnh cửa sổ với vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu hỏi: “Cô Vương, cô gặp tôi có chuyện gì?”

Vương Ái Linh nhướng mày cười: “Xem ra giám đốc Ngô cũng biết tôi, vậy thì tốt rồi. Nếu anh đã biết tôi là ai thì nên hiểu tôi có thể giúp anh, khiến anh không phải vào tù.”

Cả người Ngô Đức run lên, ánh mắt trở lên cảnh giác liếc nhìn cô ta, thăm dò hỏi: “Cô, lời này của cô là có ý gì? Sao tôi lại phải vào tù?”

“Còn không phải à?” Vương Ái Linh khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Bên ngoài khắp nơi đều đang lan truyền tin tức một quản lý cấp cao nào đó của quỹ từ thiện “Chân Ái Thiên Sứ” tham ô tiền quyên góp. Nếu tôi điều tra không lầm, quản lý cấp cao tham ô chín trăm tỷ kia chính là giám đốc Ngô.”

“Một trăm tỷ cái gì? Rõ ràng tôi chỉ tham…”

Ngô Đức đang nói đột nhiên im bặt, sau đó mới phát hiện mình đã lỡ miệng.

Vương Ái Linh mỉm cười: “Giám đốc Ngô không cần cẩn thận như thế, hôm nay tôi tới đây là muốn giải vây giúp anh.”

Giải vây giúp?

Ngô Đức hơi nheo mắt lại, nhíu mày hỏi: “Cô có thể giúp tôi tránh được tai hoạ này sao?”

Vương Ái Linh rũ mái tóc xoăn dài ngang lưng, nhếch môi cười: “Anh đừng quên, tôi là con gái thị trưởng, muốn nói rằng anh không giết người phóng hoả mà chỉ tham lam một chút tiền, không phải dễ như trở bàn tay sao?”

Ngô Đức suy nghĩ, cảm thấy cô ta nói cũng có lý. Tuy nhiên anh ta cũng không ngốc, sẽ không ngây thơ cho rằng người phụ nữ này thật lòng muốn giúp anh ta.

Cô ta tìm tới anh ta, chắc chắn có mục đích khác.

“Cô Vương, cô nói điều kiện đi, điều kiện để cô giúp tôi.”

“Anh Ngô quả nhiên là người thẳng thắn, không rườm rà. Vậy tôi đây trực tiếp đi thẳng vào vấn đề như anh nói vậy.”

“Nói đi.”

“Tôi muốn anh công bố với công chúng rằng bà chủ của quỹ từ thiện dung túng cho anh tham ô và cũng công bố với bên ngoài rằng bà chủ của quỹ từ thiện và nhà từ thiện nổi tiếng thế giới Bỉ Tâm là cùng một người.”

Khuôn mặt của Ngô Đức lại hiện lên vẻ cảnh giác, lạnh lùng nhìn cô ta, nghiến răng hỏi: “Tại sao cô lại muốn tôi làm như vậy?”

Trên gương mặt Vương Ái Linh lộ ra vẻ lạnh lùng, căm giận nói: “Bỉ Tâm này cướp đi người đàn ông mà tôi yêu, chẳng lẽ tôi không được trả thù cô ta sao. Anh mau chóng trả lời tôi anh có làm hay không, nếu không làm, chúng ta cũng không cần phải lãng phí thêm thời gian nữa. Nếu làm, tôi sẽ giúp anh không phải ngồi tù.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.