Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 749



Chương 749

“Được được được.” Lê Vân Thảo đưa tay ôm lấy cô: “Bọn chị không ép buộc em, bọn chị sẽ làm theo ý em, ly hôn, mấy ngày nữa chị sẽ sắp xếp người tới giúp các em làm thủ tục ly hôn, em đừng quá kích động nha.”

Nơi ở của Lạc Hồ.

Trong phòng đọc sách Lục Gia Bách tựa người vào cửa sổ dài đến tận sàn, giọng lãnh đạm: “Chuyện lần trước bảo anh làm tiến triển thế nào rồi? Bọn họ nghe xong đề nghị của tôi thì có phản ứng gì không?”

Lạc Hồ cầm hai ly rượu whisky đi đến, đưa một ly cho Lục Gia Bách: “Tôi mời anh đến cũng là muốn nói với anh chuyện này. Tô Yến đồng ý về trụ sở chính kết hôn rồi. Tuy nhiên cô ấy có một yêu cầu, là anh nhất định phải có mặt để đưa dâu, phải cho cô ấy sự tôn vinh vô tận.”

Đồng ý dễ dàng sảng khoái vậy ư?

Còn đòi anh ấy về trụ sở chính Ám Long để đưa dâu?

Lục Gia Bách cong môi cười: “Xem ra bước này đã đi đúng rồi. Vậy thì về thôi, sau đó bọn không nghe lời thì nhổ sạch tận gốc.

Tôi không nuôi bọn ăn ở hai lòng. Ám Long lúc này phải làm một trận thanh tẩy lớn rồi.”

“Nói thì nói vậy, nhưng chỉ sợ rằng cái chờ đợi anh là hang hùm nguy hiểm. Chúng ta đều biết người phụ nữ Tô Yến này rất kiêu ngạo. Sau khi cô ta để ý anh, cả Nam Kiên cô ấy cũng không cần nữa, đủ để chứng minh lòng ham muốn hư vinh của cô ta rất lớn. Sao lại dễ dàng đồng ý cuộc hôn nhân này như vậy?”

“Không sao cả, tôi muốn trông thấy họ ra tay, nếu họ không ra tay, ngược lại càng khó xử lý.”

Lạc Hồ gật gật đầu “Vậy tôi sẽ trả lời cho Tô Yến rằng anh đã đồng ý về Trụ sở chính đưa dâu cho cô ấy. Anh chuẩn bị khi nào thì khởi hành về trụ sở, Dương Tâm gần đây hình như cũng gặp không ít phiền phức, anh có thể rút thời gian để đi được không đấy?”

Lục Gia Bách im lặng một lúc, rầu rầu nói: “Chuyện quan trọng trước mắt là giải quyết cho xong những nguy cơ tiềm tàng đã.

Dương Tâm tuy rằng đang kẹt trong phong ba của vụ chặn tiền từ thiện, nhưng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.”

Có Thẩm Thành ở Hải Thành, anh ta sẽ không để em gái mình có tổn hại nào đâu. Tôi đi sớm rồi về sớm, xử lý xong đám người có ý đồ khuấy động hai thế lực để buộc tôi và Dương Tâm phải chia cách, mối nguy hiểm tiềm ẩn giữa hai chúng tôi mới được loại bỏ triệt để.“

“Được rồi, tôi sẽ đi thu xếp.”

Tin tức về việc Kyoto cử chuyên viên đến tra xét Dương Tâm đã nhanh chóng lan truyền khắp Hải Thành.

Có người thì tiếc thay, có người thì lại đang đợi xem Dương Tâm bị lật.

Cô gái này quả thật quá xuất sắc, quan trọng là cô ta còn chiếm được người giàu có hàng đầu thế giới Lục Gia Bách, khiến bao người ganh ghét. Chỉ khi nào cô ấy chết đi, mới giải được nỗi hận trong lòng họ.

‘Xem ra chuyện Dương Tâm biển thủ tiền từ thiện đã xác thực rồi. Nếu không ở trên sẽ không phái chuyên viên đến điều tra.’ ‘Cô ấy nói rằng những năm qua Quỹ Chân Ái Thiên Sứ đã tài trợ cho rất nhiều sinh viên đại học. Bây giờ cô ta xảy ra chuyện, lại không có ai đứng ra thanh minh giúp cô ấy. Nếu chỉ một hai kẻ ăn cháo đá bát thì còn nói được, đằng này lẽ nào toàn bộ sinh viên đã nhận tiền tài trợ đều là kẻ ăn cháo đá bát hết sao?’ ‘Trợ cấp cho sinh viên đại học cái khỉ gì chứ? Cô ta mà nỡ lòng chi tiền cho mấy tên nhà quê vùng sâu vùng xa sao? Đừng có chọc cười tôi. Đồ cô ta gửi đi cứu trợ toàn là hàng kém chất lượng, nghĩ lại mới thấy lòng dạ thật xấu xa. Tôi sống chừng ấy năm rồi, đây là lần đầu tiên mới gặp loại thánh nữ tự lập bia trinh tiết cho mình như vậy.’ ‘Cứ đợi kết quả điều tra đã.’ ‘Phải phải phải, cứ đợi kết quả điều tra. Tôi sẽ đi đặt một cái ghế dài, mua bịch hạt dưa ngồi chờ xem, để xem Dương Tâm kia lần này sẽ bị lật đến tận cùng như thế nào.”

Biệt thự nhà họ Vương.

Trong phòng đọc sách.

Bố Vương đang thận trọng nhìn chuyên viên họ Hà ngồi trước mặt, thử dò xét: “Ngài bất ngờ đến thăm, làm tôi cũng không kịp trở tay. Trong nhà không có gì có thể tiếp đãi ngài, chi bằng tối nay ở lại dùng cơm tối, ngài thấy thế nào?”

“Chú em Vương này, chúng ta đã là bạn tốt nhiều năm rồi. Tuy rằng tôi đã được điều đi Kyoto, nhưng giữa hai chúng ta cũng đâu cần phải xa lạ như vậy chứ?”

Bố Vương không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ông anh nói đúng. Cũng là do tôi làm quan lâu ngày, gan nó cũng bé đi.

Nghe nói ông anh lần này đến Hải Thành, tôi vui mừng đến mất ngủ cả đêm đấy ”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.