Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 997



Chương 997

Lục Gia Bách gật đầu: “Ừ, Ám Long sắp xếp cơ sở ngầm ở Gia tộc Hải Long, là cơ sở ngầm báo lại cho tôi biết, anh ta nói Vân Hành phải chịu cực hình, gân tay gân chân đều bị cắt đứt hết rồi.”

Thẩm Thành cắn chặt môi: “Hay cho một gia tộc không giữ lời, trước đây bọn họ đã dùng mạng sống của Vân Hành để ép Hải Cẩn gọi điện thoại cho tôi. Bọn họ bảo em ấy tự nhận chính tay em ấy đã làm mất đứa con trong bụng, để khiến tôi bớt giận, em ấy cũng đã làm theo rồi, vậy mà bọn họ vẫn không chịu tha cho Vân Hành.”

Lục Gia Bách lạnh lùng cười: “Chỉ là một gia tộc chỉ biết giờ trò lưu manh mà thôi, vậy mà anh còn mong bọn họ sẽ làm được việc gì tử tế đàng hoàng à? Đối xử với những người như vậy thì phải dùng nắm đấm mà đánh, đánh cho đến khi bọn họ sợ thì mới thôi, tôi nhịn gia tộc này cũng lâu lắm rồi, cũng đã đến lúc chúng ta hợp lực diệt gia tộc này rồi.”

“Được.”

Căn cứ chữ trị.

Trong phòng bệnh.

Lâm Vũ Loan đứng bên giường bệnh, kể lại chuyện Trần Cát Phượng uy hiếp bọn họ cho Dương Tâm nghe.

“Dương Tâm, mẹ và bố con cũng không phải là nghĩ đến tình cũ, lúc đầu bố mẹ thật sự định đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Thẩm rồi, sau đó đẩy cô ta vào tù để cô ta nhận hình phạt thích đáng. Nhưng người phụ nữ Trần Cát Phượng đó lại gọi điện thoại đến uy hiếp, bố con lo lắng thân phận môn chủ Tu La Môn của con sẽ bị bại lộ dẫn đến việc bị người đuổi giết nên mới chọn cách thỏa hiệp.”

Dương Tâm nhẹ nhàng nở nụ cười, một nụ cười mang theo vài phần chế giễu.

Chính bởi vì một cuộc điện thoại của đối phương mà tin hay sao?

Cô thật sự không thể nào hiểu được làm sao mà bọn họ có thể làm gia chủ và nữ chủ nhân của nhà họ Thẩm mười mấy năm nay được nữa, hơn nữa lại có thể giúp nhà họ Thẩm càng ngày càng phát triển nữa chứ.

Lâm Vũ Loan thấy cô không nói chuyện, lại tiếp tục nói: “Anh trai của con, nó đánh hơi được có chỗ không đúng, vậy nên về nhà hỏi mẹ, mẹ cũng lo lắng cho bố con, vậy nên đã nói hết tất cả mọi chuyện cho anh con biết, nó đã đi chặn đường rồi.”

Chặn đường?

Có lẽ là chậm rồi!

“Dương Tâm… Dù bố mẹ xử lý chuyện này không tốt nhưng con có thể nể tình bố mẹ cũng là lo cho con mà tha thứ cho bố mẹ lần này được không?”

Dương Tâm khẽ thở dài, lạnh nhạt nói: “Trong tay tôi không có nhược điểm của Trần Cát Phượng. Nếu như trong tay người phụ nữ đó thật sự có chứng cứ có thể uy hiếp được tôi, vậy thì người mà bà ta muốn uy hiếp sẽ không phải là hai người mà là tôi và Lục Gia Bách. Hai người cũng đã sống đến nửa đời người rồi, sao lại không hiểu nguyên tắc đơn giản như vậy cơ chứ? Đã vậy lại còn trơ mắt nhảy vào cái bẫy mà bà ta đã giăng sẵn nữa chứ, sự việc đã đến nước này rồi, có nói thêm nữa thì cũng không còn tác dụng gì nữa rồi. Đợi sau khi Thẩm Thành trở về, chúng ta lại nói tiếp vậy. Chẳng qua là bà cũng nên chuẩn bị tâm lý đi, có khả năng anh ấy sẽ không cứu được chồng bà trở về đâu, bởi vì Trần Cát Phượng muốn nhanh chóng rời khỏi Hải Thành, bắt được chồng bà thì chẳng khác nào lấy được giấy thông hành cả.”

Sắc mặt Lâm Vũ Loan ngay lập tức thay đổi, run rẩy nói: “Con, ý con là Trần Cát Phượng sẽ bắt bố con để ép các con hả?”

“Chứ còn gì nữa! Bà tưởng rằng người phụ nữ lòng dạ ác độc ấy sẽ bỏ qua một cơ hội tốt như vậy hay sao?”

Cô vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh được đẩy ra, Thẩm Thành thong thả bước vào.

“Em đoán đúng rồi, bà ta không bỏ qua cơ hội lần này, đã thành công bắt được bố chúng ta rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.