Tống Triều cứng đơ, không dám xoay người lại, cậu trừng mắt nhìn Chu Tiếu, vẻ mặt Chu Tiếu bất lực.
Ngữ khí của Tống Thiện Cầm vẫn ôn hòa: “Tiểu Bảo Nhi, giúp gì vậy?”
Nhưng ngữ khí của cô càng ôn hòa thì Tống Triều càng sợ. Tuy đại tỷ thương cậu nhất nhưng cũng nghiêm khắc nhất. Chuyện tối nay Tống Triều vẫn có thể làm nũng cho qua, nhưng cậu sợ là sợ Tống Thiện Cầm không muốn phạt mình thì sẽ nói với người nhà, để mọi người tra hỏi cậu ấy chứ.
Tống Triều nháy mắt cầu cứu Chu Tiếu. Chu Tiếu ngẩng lên nhìn Tống Thiện Cầm rồi nói: “Chị Cầm, Tống Triều đang nói….”
“Chu Tiếu, hôm qua tôi mới nghe ba cậu nhắc đến thành tích của cậu. Ông ấy khen cậu học tập có tiến bộ, hôm nay mới biết cậu quả thực đã ‘nghiêm túc học hành’. Ngày mai tôi sẽ tâm sự với Chu tổng về việc dạy dỗ trẻ con vậy.”
Chu Tiếu lập tức đổi lời, “Chị Cầm, thực ra là em muốn chào chị thôi. Em phải về nhà đây, nếu không nhà em lại mong. Tống Triều, tạm biệt nhé.”
Nói xong, cậu ta vội vàng chuồn mất.
Khóe miệng Tống Triều co rút, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, ánh mắt ngây thơ vô tội quay người lại, “Đại tỷ.”
Tống Thiện Cầm không nhìn cậu, cô hiểu rõ nhược điểm của mình, thực sự không thể chống đỡ nổi dáng vẻ đáng thương của Tống Triều. Chỉ cần không nhìn vẻ mặt em trai là cô có thể thiết diện vô tư liền.
“Nói xem, trốn đi chỗ nào?”
Tống Thiện Cầm sao có thể tin mấy lời nhảm nhí vừa nãy của Chu Tiếu được. Nhìn dáng vẻ cứng người của Tống Triều vừa nãy là biết nhóc này trốn học rồi.
Nghĩ đến Tiểu Bảo Nhi luôn ngoan ngoãn mà giờ lại biết trốn học cùng nói dối, trái tim cứng như kim cương của Tống Thiện Cầm bắt đầu co lại, chẳng hiểu sao trong lòng cô vừa thấy mất mát lại vừa hưng phấn.
Tống Bảo Nhi đã đến thời kỳ phản nghịch, cũng đồng nghĩ với việc Tống Bảo Nhi đã trưởng thành rồi. Tống Thiện Cầm bỗng có cảm giác “nhà có con lớn”. Nhưng sau đó lại nghĩ lại, thời kỳ phản nghịch đó thực ra rất đáng sợ.
Mấy đứa em gái trong nhà cứ đến thời kỳ phản nghịch là ra vẻ cả thế giới này có lỗi với tôi, cô và người nhà đã tốn bao công sức với chúng. Nhưng Tống Triều làm sao giống vậy được, cậu là Bảo Nhi trong nhà, đâu ai nhẫn tâm dạy dỗ?
Tống Thiện Cầm lại nhớ tới thời kỳ phản nghịch của mình năm đó, bỏ nhà đi, chưa kết hôn đã mang thai. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nỗi lo của người làm cha làm mẹ bỗng ập đến (trưởng tỷ như mẹ mà). Cô không biết làm sao, chỉ có thể trước tiên lạnh mặt. Đáy lòng thậm chí còn nghĩ tới việc chuẩn bị sính lễ, nếu Tống Triều cũng thực sự bỏ nhà đi, vậy thì dù nhà gái có dọa đánh gãy chân thì cô cũng phải hỏi cưới cô gái kia bằng được cho Tống Triều.
Đúng là chiều tới mức chưa từng có trong lịch sử rồi.
“Đi đâu vậy?”
Tống Triều ấp úng không đáp được, lóng ngóng tới mức hắt xì hơi một cái.
Tống Triều lúng túng vâng một tiếng, sau đó đi theo Tống Thiện Cầm vào xe. Khởi động xe xong, Tống Thiện Cầm nói: “Em nghĩ xem nên nói sao trước đi rồi hãy nói với chị.”
Xe chậm rãi khởi động, đi đúng làn đường rồi bắt đầu vào cao tốc. Đèn đường cao tốc nhấp nháy hắt sáng vào xe. Tống Triều nhéo dây an toàn, trong lòng lo sợ không thôi, nghĩ xem nên nói thế nào cho ổn. Tống Thiện Cầm lẳng lặng chờ, còn về việc có tin những gì Tống Triều nói hay không, trong lòng cô đã có phán đoán rồi.
“Đại tỷ, em….”
“Sao?”
“Em bị cảm.”
Tống Triều vẫn không dám nói mình trốn tiết để đi nghe tọa đàm, chỉ có thể dùng lại lời đã gạt giáo viên. Cậu không biết nói dối, giờ còn đang phải tránh ánh mắt của Tống Thiện Cầm.
Tống Thiện Cầm nhìn Tống Triều qua kính chiếu hậu, Tống Triều cúi đầu không dám nhìn cô.
“Chị sẽ gọi điện cho đại bá, họ đang chờ ở nhà. Nhân tiện gọi bác sĩ qua khám cho em.”
Tống Triều mở to mắt, cả người rơi vào tuyệt vọng.
“Đại tỷ, chị nói với ba rồi sao? Ba mẹ về rồi à?”
Điều đáng sợ nhất đã xảy ra, có thể Tống Triều sẽ phải đối mặt với cả nhà thẩm vấn.
“Ừm, vốn muốn em ngạc nhiên nên chiều nay nhà đại bá đã về rồi. Em bị cảm cũng sẽ khiến người nhà lo lắng đấy, cứ mời bác sĩ khám cho yên tâm.”
“Đại tỷ, không, không cần đâu.”
Tống Triều căng da đầu trốn ánh mắt sắc bén của Tống Thiện Cầm, nhưng dù đang sợ hãi thì sắc mặt cậu vẫn hồng nhuận, chẳng giống bị cảm chút nào.
“Đại tỷ….” Tống Triều túm chặt dây an toàn, do dự thú thật: “Em không ốm.”
Tống Thiện Cầm không phản ứng.
“Em trốn học đó ạ.”
Tim Tống Thiện Cầm như bị nhéo nhẹ, suy đoán thành hiện thực rồi. Vừa khổ sở vừa lo lắng, thời kỳ phản nghịch của Bảo Nhi đến thật rồi, cô nên làm thế nào đây.
“Em, em đến đại học S nghe tọa đàm.”
“Tọa đàm gì?”
“….Tọa đàm thiết kế thời trang xa xỉ.”
Tống Thiện Cầm nhìn chằm chằm đôi mắt ướt sũng của Tống Triều, một lúc lâu mới thở dài: “Bảo Nhi, nếu em thích, đại tỷ sẽ không ngăn em. Nhưng sao em lại nói dối?”
Tống Triều vẫn nắm chặt dây an toàn, hơi tủi thân đáp: “Mọi người đều không thích em học thiết kế mà. Ba mẹ còn muốn em thi khoa Tài chính nữa.”
“Đó đều là vì tốt cho em mà. Công ty và sản nghiệp nhà mình đều là của em, em không thừa kế thì ai thừa kế? Khoa Tài chính có thể cung cấp kiến thức nền tảng cho em. Mọi người cũng không phản đối chuyện em học thiêt kế, nhưng đó chỉ là sở thích, em không thể coi đó là sự nghiệp được. Bảo Nhi, không thể vì nhỏ mà mất lớn được.”
Tống Thiện Cầm rất thương Tống Triều, nhưng suy nghĩ của cô cũng không khác mấy so với người Tống gia. Cô vẫn cho là giao sản nghiệp cho Tống Triều để cậu cơm áo vô lo là tốt nhất. Còn thiết kế, cái đó có thể kiếm cơm sao? Bao nhiêu người được gọi là nhà thiết kế ra đời đều túng thiếu, không đủ tiền trang trải cuộc sống kìa.
Sao cô có thể để Bảo Nhi yêu quý của mình chịu những nỗi khổ đó được? Không thể.
Giờ Tống Triều vẫn còn nhỏ nên mới không an phận. Chờ khi qua độ tuổi này rồi nhìn lại, cậu sẽ hiểu đâu là con đường tốt nhất cho mình.
Đây không chỉ là suy nghĩ của riêng Tống Thiện Cầm, đồng thời còn là suy nghĩ của Tống gia. Họ đều cho rằng thừa kế sản nghiệp mới là sắp xếp tốt nhất cho Tống Triều.
Tống Triều im lặng, không nói lời nào cũng không phản bác lời Tống Thiện Cầm. Cậu im lặng kháng nghị, im lặng phản kháng.
Tống Thiện Cầm hiểu rõ tính nết Tống Triều, giờ rõ ràng là đang cáu kỉnh, không muốn nói chuyện với cô đây mà.
“Bảo Nhi, chúng ta đã qua nửa đời người rồi. Những thứ chúng ta thấy đều là kiến thức chân thật. Chúng ta phải suy xét rất nhiều phương diện mới có thể biết con đường nào là tốt nhất. Không phải chúng ta cũ kỹ cố chấp, mà con đường chúng ta đi đã đầy kín những bụi gai nên hiểu rõ những vất vả và gian khổ trong đó hơn em. Cho nên chúng ta mới chọn cho em con đường tốt nhất, có chúng ta ở bên hộ tống, em sẽ không quá vất vả.”
Đây cũng chính là tình yêu của cha mẹ với con cái, luôn lo lắng, quan tâm, che chở con mình. Ngay cả những cha mẹ nhẫn tâm nhất cũng sẽ giúp đỡ con cái mình trong giai đoạn đầu đời này.
Tuy Tống gia nghiêm khắc với việc học hành của con cái nhưng họ lại theo đuổi cách giáo dục theo kiểu đại bàng. Họ vạch trần những xảo trá trong xã hội, những thủ đoạn quỷ quyệt trong kinh doanh trước mặt Tống Triều, nhưng lại không nhẫn tâm để cậu phải một mình lang bạt. Họ muốn mở sẵn con đường trước mặt để cậu tự do hành tẩu.
Tống Triều nghe Tống Thiện Cầm phân tích, biết lời nói của cô cũng tương đương với các vị trưởng bối trong nhà. Trong số các tiểu bối của Tống gia, chỉ có mình Tống Thiện Cầm là có địa vị ngang với trưởng bối thôi.
Trong lòng cậu vừa chua xót vừa cảm động, còn cả khát vọng của chú chim non đang không cam lòng muốn thoát khỏi trói buộc cũng ngo ngoe rục rịch.
Tống Triều mím môi cúi đầu, để lộ cần cổ trắng như ngà voi. Thân mình đơn bạc lại thẳng thắn, để lộ nét quật cường trong im lặng.
Tống Thiện Cầm cũng không nghĩ có thể đánh tan khát vọng của Tống Triều chỉ bằng những lời nói vừa rồi, cô chỉ có thể nói trước, còn những việc khác đành phải làm tuần tự.
Chiếc xe chậm rãi chạy vào Tống gia – nhà số 1 trong khu Vịnh, Tống Thiện Cầm nhân tiện nói luôn: “Vừa rồi gọi điện cho đại bá, chị chỉ hỏi thăm thôi, chưa nói gì hết, nhưng cũng đã mời bác sĩ gia đình đến rồi. Bảo Nhi, thân thể em không bình thường, tốt nhất cứ nên kiểm tra xem có thể làm phẫu thuật hay không đi.”
Thật lâu sau, Tống Triều mới lắp bắp: “Cảm ơn đại tỷ.”
Albert xuống xe, vừa vào Lâm gia đã bị Lâm lão phu nhân túm lại kéo vào phòng khách.
Lâm lão phu nhân đẩy kính lão trên sống mũi, trong tay còn đang cầm một xấp giấy, thân thiết hỏi Albert: “Đường Đại này, ngày kia cháu có rảnh không?”
Albert nghĩ nghĩ rồi nói: “Chiều ngày kia cháu có thời gian.”
Lâm lão phu nhân vui vẻ: “Tốt quá, thế đi uống trà trưa với bà được không?”
Albert cười cười: “Được ạ.”
Lâm lão phu nhân vui vẻ, càng nhìn Albert càng thấy thuận mắt. Vì thế lại hỏi thêm vài chuyện: “Đường Đại, cháu bao nhiêu tuổi nhỉ? Chiều cao cân nặng bao nhiêu? Đang làm gì? Muốn định cư ở đâu? Ở cùng gia đình hay ở một mình?”
Lâm lão phu nhân vui tới mức hỏi vài vấn đề liên tiếp khiến mục đích của bà rõ như ban ngày.
Albert lẳng lặng nhìn bà, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bà Lâm, bà hỏi những chuyện này làm gì?”
Bà cụ chợt hồi thần, nhìn Albert có vẻ dịu dàng nhưng lại đang kín kẽ đề phòng rồi nói thẳng: “Bà muốn cháu đi cùng bà tham gia ít hoạt động trong khu dân cư ấy mà, bà là chủ nhiệm khu dân cư này đấy, vừa rồi có một hoạt động cần người đi cùng, cháu đi cùng bà nhá, phải có người đi cùng thì bà mới đăng ký được.”
“Hoạt động gì mà cần…..những tin tức đó?”
Bà cụ xua tay, “Đều là hoạt động trong khu dân cư chúng ta ấy mà, các bà tự tổ chức thôi. Đường Đại này, cháu sẽ không từ chối bà chứ?”
Đương nhiên Albert không cự tuyệt, nhưng cũng sẽ không để lộ thông tin của mình. Người Lâm gia không biết thân phận của anh, chỉ nghĩ anh là cháu trai đang sống ở nước ngoài của Đường Lâm và đến Trung Quốc công tác thôi.
Cuối cùng bà Lâm cũng vừa lòng cầm tư liệu của Albert về phòng, vừa đỡ kính lão vừa đọc tư liệu, thi thoảng lại gật gật đầu.
“Học vị thạc sĩ tài chính…. Định cư ở London, có nhà do cha mẹ để lại. Là giám đốc một ngân hàng nhỏ…..cũng được, chỉ tiếc là không phải ngân hàng quốc doanh. Chiều cao không tồi, nên tìm một cô gái cao ráo chút. Ừm…..thấp nhất là mét bảy, cao nhất là mét tám, chiều cao chênh lệch thế là hoàn hảo rồi. Nhưng mà lại phải chọn kỹ hơn đây.”