Albert nhanh chóng nhận ra ẩn ý trong lời nói của Elvira, anh hơi nghiêng đầu, mái tóc trắng gần như mềm mại của anh hơi dựng lên, xẹt qua chiếc cổ màu ngà voi, giống như những chiếc lông vũ rơi xuống trong bữa tiệc làm say đắm trái tim của mọi vị khách.
Elvira hít một hơi, “Albert, nếu anh không phải anh ruột của em, chắc chắn em sẽ theo đuổi anh.” Cô thích những thiếu niên thanh niên trung niên đẹp đẽ, mà thực ra cứ ai đẹp là thích hết.
Con ngươi màu bạc của Albert như một tấm gương, lạnh băng không cảm xúc. Nhưng tất nhiên không phải thực sự lạnh lùng, anh chỉ quá bình tĩnh mà thôi, dù sao anh cũng luôn rất bao dung với người nhà mình. Dù Elvira nói linh tinh, nhưng anh cũng chỉ thấy bất đắc dĩ nhàn nhạt.
“Elvira, họ lại tìm em để thăm dò hành tung của anh phải không.”
Ngữ khí khẳng định, hoàn toàn không giống một câu hỏi.
Elvira hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng anh trai mình, “Họ chỉ cần biết lịch trình của anh trong vòng một tháng tới thôi mà – họ biết anh muốn đi Trung Quốc một tháng.”
Albert ngắt lời cô, nói thẳng vào trọng điểm, “Cho nên em đã không hề áy náy khai hết hành trình của anh.”
Elvira nhún vai: “Gần đây em thiếu tiền. Họ đã cho em một cái giá rất ổn.”
Albert lẳng lặng nhìn cô. Thái độ không khiển trách này khiến cô còn áy náy hơn cả khi anh trai mình nổi nóng.
Elvira nắm tóc, lòng thầm mắng: Không hổ là cái tên đã có bằng thạc sĩ ngành tâm lý học. Rõ ràng cô có thể không hề ngần ngại bán đứng người khác, nhưng cứ đến Albert là lại thấy áy náy.
Thật lâu sau, Albert cũng dời mắt, không gây áp lực cho Elvira nữa. Chờ khi Elvira thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh lại, Albert mới nói: “Nếu em thiếu tiền thì có thể nói với anh, anh có thể giúp được.”
Elvira đau khổ rên rỉ, ôi, lại áy náy tiếp rồi.
Albert lại tấu đàn chơi nốt tàn khúc “Deliver me”, đoạn ngắn trước đó đã đủ khiến Elvira sám hối rồi. Bởi “Deliver me” vốn là khúc nhạc sám hối, các tín đồ tôn giáo rất sợ hãi vì họ tin vào sự kỳ diệu của bài hát này. Cho dù là người không theo đạo như Elvira cũng có thể cảm nhận được ma lực trong đó.
Tạo dựng bầu không khí, công kích bằng ngôn ngữ, hơn nữa còn có một khúc dương cầm làm chất dẫn, tất cả đã phá vỡ hoàn toàn vòng tuyến tâm lý của Elvira. Cô hối hận che mặt lại.
Albert vẫn thân sĩ chơi dương cầm như cũ.
Đúng thế, anh cố ý.
Anh có bằng thạc sĩ ngành tâm lý học, điều này giúp anh đạt được kết quả như mong muốn. Ví dụ, khi đối mặt với Elvira còn chưa đủ chín chắn, anh sẽ lựa chọn bao dung, nhưng tuyệt đối sẽ không nuông chiều. Hình phạt của anh là một sự tra tấn tinh thần, ít nhất trong chuyến đi Trung Quốc một tháng của anh, Elvira sẽ áy náy tận một tuần.
Nhiều nhất là một tuần thôi, dù sao Elvira cũng không phải người mưu mô.
“Em xin lỗi, Albert. Em chỉ cảm thấy có lẽ anh đã đến tuổi kết hôn rồi…..”
“Tên khốn kiếp nào quy định tuổi kết hôn? Anh nhớ chính em đã nói câu này.”
Elvira nắm tóc mình nhảy lên khỏi sofa, cô ôm đầu gối, vừa tủi thân vừa áy náy.
Cô thực sự là một cô gái rất xinh đẹp. Đôi mắt màu biển cả cùng mái tóc vàng mỹ lệ được di truyền từ mẹ khiến cô trở thành thành viên hoàng thất được hoan nghênh nhất xứ EG này.
Ngón tay Elvira cuốn lọn tóc mình, “Albert, hai ta không giống nhau. Anh cần phải kết hôn, có quá nhiều người chú ý đến hôn nhân của anh. Việc đó rất quan trọng vì nó liên quan đến người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc Rother.”
Albert im lặng.
Trong lòng anh hiểu rõ những gì Elvira đang nói. Rother là một gia tộc cổ xưa và bí ẩn, những vấn đề liên quan đến dòng dõi luôn được kiểm soát rất nghiêm khắc, vị trí tộc trưởng bắt buộc phải do con trai trưởng kế thừa. Nhưng người trong gia tộc Rother lại có quan hệ rất chặt chẽ với các thành viên hoàng thất của các quốc gia, rất dễ rút dây động rừng. Dựa theo truyền thống trước kia, tộc trưởng các đời sẽ lựa chọn một vị công chúa ở một quốc gia nào đó rồi kết hôn, như vậy, tộc trưởng đời tiếp theo sẽ mang dòng máu hoàng tộc của quốc gia của vị công chúa đó.
Thế hệ thứ hai và thứ ba của gia tộc Rother luôn muốn có một xuất thân cao quý. Họ nhân lúc chiến tranh mà buôn lậu súng ống đạn dược rồi đàm phán thẳng với Nữ Hoàng xứ EG để có được tước vị. Đương nhiên họ sẽ không đặt tất cả trứng vào cùng một giỏ, vì vậy, họ cũng dùng phương pháp tương tự để lấy được tước vị ở một vài quốc gia Châu Âu khác, chính vì vậy, gần như mỗi thành viên của gia tộc Rother đều có một tước vị gì đó.
Nhưng như vậy cũng không thể bảo đảm tuyệt đối, bởi có rất nhiều yếu tố bên ngoài có thể khiến tước vị của họ không còn nữa. Tỷ như việc Đế quốc Áo – Hung sụp đổ.
Để có được huyết mạch vương thất, đồng thời lưu giữ những mối quan hệ mật thiết đó, họ đã quyết định liên hôn.
Diễn biến tiếp theo lại biến thành tộc trưởng các đời của gia tộc Rother sẽ lựa chọn một vị công chúa để kết hôn, sau đó sinh hạ người thừa kế đời tiếp theo
Mẹ của Albert và Elvira chính là công chúa Madeline của xứ EG, bởi vậy đương nhiên Albert sẽ trở thành công tước.
Năm ngoái, anh đã chính thức trở thành tộc trưởng gia tộc Rother, chỉ trong vòng hơn một năm, cuộc hôn nhân của anh đã trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người. Chính vì vậy nên mới có không ít người chịu chi cả đống tiền chỉ để biết được hành tung của anh, sau đó sẽ tạo ra một cuộc gặp gỡ lãng mạn.
Chỉ có điều Albert không thích công chúa hoàng thất, nếu không thì anh đã kết hôn từ sớm rồi, làm gì mà phải kéo dài đến tận năm 27 tuổi cũng không có nổi một người bạn gái.
“Những chuyện đó không liên quan gì đến bọn họ.”
Elvira còn chưa phản ứng kịp, thực tế, chẳng mấy khi cô có thể theo kịp tốc độ tư duy của Albert.
Albert buông phím đàn rồi đứng lên. Anh tiện tay cầm một chiếc khăn lụa trắng, nghiêm túc lau sạch mười ngón tay của mình. Đây là thói quen của mẹ anh, anh rất tôn trọng mẹ mình, đồng thời cũng học được thói quen của bà.
“Anh sẽ không cưới một công chúa nào cả.”
Elvira mở to mắt, thấp giọng hô lên: “Chẳng lẽ anh muốn cưới một cô gái thuộc gia đình bình dân? Albert, thực ra không phải em coi thường tầng lớp bình dân, nhưng chuyện này rất khó. Không ai sẽ đồng ý cho anh làm vậy, cũng không ai thừa nhận người vợ đó của anh đâu.”
“Ai biết được? Hơn nữa, họ không có quyền quyết định hôn nhân của anh. Gia tộc Rother đã đủ huy hoàng rồi, không cần dệt hoa trên gấm nữa. Còn hoàng thất…..anh nghĩ họ cũng không có quyền xen vào.”
Albert dịu dàng mỉm cười, đôi mắt màu bạc đầy thâm tình chuyên chú. Nhưng Elvira tin anh trai mình có thể thực sự làm những việc tàn nhẫn dù chưa bao giờ nổi giận. Nhưng thân là em gái anh, Elvira vẫn sẽ đứng về phía Albert.
“Elvira, em sẽ giúp anh chứ?”
“Em, gần đây em đang thiếu tiền.”
Elvira thích mấy thứ nghệ thuật, gần đây còn có sở thích dù tia laser để điêu khắc đồng đô la Mỹ, cực kỳ tốn tiền. Đã hơn một năm nay, nguồn thu chính của cô chính là từ bán hành tung của Albert, giờ mà giúp anh thì nguồn thu sẽ bị chặt đứt hoàn toàn. Cô do dự.
“Anh sẽ chi tiền cho em một năm, không giới hạn.”
Mắt Elvira sáng rực lên, lập tức đồng ý giúp Albert.
Albert vừa lòng mỉm cười, “Nên ăn sáng rồi.” Anh đứng ở huyền quan, đột nhiên quay đầu lại, nói: “Nhưng có thể em sẽ không mất nguồn thu kia đâu, vì hành tung của anh có thể sẽ thay đổi liên tục.”
Trước khi đóng cửa, Albert còn nghe thấy tiếng Elvira đang hưng phấn lăn lộn hoan hô ầm ĩ. Khoé miệng anh khẽ mỉm cười, nhìn càng thêm dịu dàng.
Dưới tình huống cho phép, anh cũng sẽ không bủn xỉn với người nhà.
Nhưng những thông tin đã công khai hẳn là nên sửa lại.
7 giờ sáng, Tống Triều vào phòng ăn, chỉ thấy mỗi Vân tẩu đang bê đồ lên. Cậu chào hỏi Vân tẩu xong liền bị chị kéo ngồi xuống ghế rồi nhét ly sữa vào tay.
Vân tẩu cười nói: “Bảo Nhi lại đi chạy bộ sao? Uống sữa đi đã rồi hãy tắm.”
Tống Triều ngoan ngoãn gật đầu rồi uống một ngụm lớn. Sau đó ngẩng đầu hỏi: “Bà nội con đã dậy chưa?”
Phòng ăn chỉ có cậu và Vân tẩu, hơn nữa nhìn thì cũng chỉ dọn cho bốn người. Có lẽ những người khác còn chưa về. Tình cảm giữa các thành viên Tống gia rất tốt, sau khi phát đạt thì mua một ngôi nhà lớn trong khu Vịnh để cả nhà cùng sống chung.
Nhưng các tiểu thư Tống gia cùng thế hệ với cậu đều đã mua nhà bên ngoài rồi, đa số thời gian đều ở ngoài. Tuy nhiên họ cũng rất hay về nhà ăn cơm, dù sống ở ngoài cũng không ảnh hưởng gì đến tình thân trong nhà.
Vân tẩu đang dở tay trong bếp, nghe vậy liền cao giọng trả lời: “Đã dậy từ sớm rồi. Sáng sớm nay Lâm lão phu nhân còn gọi điện hẹn bà đi ăn sáng.”
Tống Triều nghe vậy liền mỉm cười, mới hôm qua còn giận dỗi với bà Lâm, thế mà sáng nay đã đi ăn sáng cùng nhau rồi. Người càng già càng giống trẻ con mà.
“Vân tẩu, vậy những người khác thì sao?”
Những người khác đương nhiên là chỉ nhóm thúc thẩm rồi, trừ những lúc đặc thù ra thì họ đều ở nhà. Còn ba mẹ Tống Triều thì đã đi du lịch rồi, giờ còn chưa về.
“Không đâu. Các tiểu thư cũng không về, bốn vị tiên sinh cùng phu nhân tối qua còn ra ngoài, nói muốn trải qua thế giới hai người. Nhị tiên sinh nhị phu nhân, tam tiên sinh và tam phu nhân vẫn còn đang ngủ, chắc lát nữa mới dậy. Họ đều thích ngủ nướng, làm sao ngoan ngoãn như Bảo Nhi nhà chúng ta được, buổi sáng còn dậy tập thể dục.”
Vân tẩu cười hiền hoà, cũng thực sự rất yêu quý Tống Triều. Bằng không với một người luôn tôn trọng quy củ như bà, sao có thể gọi Tống Triều là Bảo Nhi được.
Vân tẩu chỉ nhỏ hơn Tống lão phu nhân tầm chục tuổi, bà đã đi theo chăm sóc các thành viên Tống gia từ rất sớm. Bà là một quả phụ, lúc trẻ có một đứa con trai, đáng tiếc đã lạc mất trong những năm tháng loạn lạc kia rồi. Khi ấy Tống gia đã cứu vớt bà, rồi cho bà một nơi nương thân.
Vài thập niên trôi qua, người Tống gia sớm đã coi Vân tẩu như người nhà. Tống lão đại cũng từng nói Vân tẩu có thể gọi thẳng tên mình, không cần cứ gọi tiên sinh phu nhân làm gì. Nhưng Vân tẩu luôn coi đó là bổn phận, người ta nói khi đã có tình cảm thực sự thì họ sẽ làm tốt bổn phận của mình, Tống gia cũng chẳng biết làm sao với Vân tẩu, nhưng họ cũng thực sự tôn kính bà.
Thực ra tên của bốn người đàn ông Tống gia rất đơn giản, lấy chữ Gia làm đệm, tên dùng luôn quang tông diệu tổ. Cụ thể là Tống Gia Quang, Tống Gia Tông, Tống Gia Diệu và Tống Gia Tổ. Tống gia có tám vị tiểu thư, bốn người đầu dùng chữ Thiện làm đệm, tên cầm kỳ thư hoạ, bốn người sau dùng Phẩm làm đệm, tên thi tửu hoa trà. Cụ thể là Thiện Cầm, Thiện Kỳ, Thiện Thư, Thiện Hoạ, Phẩm Thi, Phẩm Tửu, Phẩm Hoa, Phẩm Trà.
Còn Tống Triều, vì là bé trai duy nhất nên không có tên đệm.
Tống Triều uống sữa xong liền mang ly vào bếp rửa sạch rồi chào Vân tẩu: “Con đi tắm đã, tắm xong còn phải đi học.”
Vân tẩu nói: “Có cần gọi tiên sinh đưa con đi không?”