“Cậu coi tôi như trò đùa còn muốn tôi nghe cậu nói xong à?”
Trước đó Tống Triều từng có một suy nghĩ hoang đường, nói cùng lắm thì đính hôn. Nhưng chẳng qua cũng chỉ là tự giễu. Cậu là nam sinh, mới 17, đâu đã đủ tuổi. Hơn nữa thân thể cậu lại như thế, có cô gái nào có thể chấp nhận chứ?
Tuy Chu Tiếu không biết tình huống thân thể cậu, nhưng vẫn biết cậu là nam sinh cấp ba, nói đính hôn cũng quá buồn cười. Biết rõ không được mà cứ nói chẳng phải coi cậu như trò đùa sao?
Tống Triều lười nói giỡn với cậu ta.
“Tôi không đùa đâu – cứ nghe tôi nói hết đã nào. Tôi đưa ra biện pháp này dựa trên chỉ số thông minh cùng suy luận logic đấy nhé. Nói cho cậu biết, chị họ tôi cũng từng dùng cách này rồi. Chị tôi mới đi làm chưa được hai năm đã bị người nhà giục kết hôn, phiền không chịu nổi. Sau đó chị tôi tìm người đính hôn giả, người kia cũng bị người nhà thúc giục như thế. Hai người họ bắt nhịp với nhau lừa người nhà, tự do được rất nhiều năm.”
Tống Triều nhíu mày: “Nhưng tình huống của tôi với chị họ cậu khác xa cơ mà.”
“Cậu cứ nghe tôi nói hết đã. Đính hôn giả ấy mà, cậu tìm ai đó đồng ý phối hợp với mình, không thì cứ thuê hẳn một người là được. Lừa người nhà cậu thôi, chứ cậu mới 17 thì đính hôn sao được, hẹn hò là được rồi. Người nhà cậu thương cậu như thế, sau khi biết chuyện, chắc chắn sẽ đau lòng rồi ngăn cản cậu. Tới lúc đó cậu cứ lấy chuyện “thành gia lập nghiệp” ra nói với họ. Họ muốn cậu học tài chính chẳng phải vì muốn để cậu kế thừa gia nghiệp sao? Cậu làm vậy, người nhà chắc chắn sẽ nghĩ đã ép cho cậu nóng nảy, tới lúc đó cậu giả bộ đáng thương chút là được. Sau khi xác định là họ sẽ nghe theo ý cậu, vậy cậu liền đi học Fashion Design thôi.”
Tống Triều không hứng thú, “Ý này tệ quá.”
“Mô tả thôi ấy mà, chủ ý tệ nhưng nếu có tác dụng thì vẫn dùng được. Nói cho cậu biết, hôn nhân chính là chuyện lớn đời người. Từ cổ chí kim, biết bao nhiêu bậc phụ huynh đã dùng mọi cách để con cái mình không yêu đương trong lúc đang đi học, thế mà vừa tốt nghiệp đã dùng 36 kế thúc giục kết hôn rồi.”
Tống Triều bỗng dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Tôi nhớ chị họ cậu kết hôn rồi mà.”
“Ừ.”
“Với ai?”
“Với cái người đính hôn giả với chị ấy đó.”
Tống Triều trợn to mắt, không thể tin được có người còn lấy hôn nhân đại sự ra nói đùa. May mà Chu Tiếu đã lập tức bổ sung: “Không, không phải. Sau đó không hiểu sao họ bỗng nhiên vừa mắt nhau, rồi yêu nhau luôn.”
“…..Chu Tiếu, tôi thật sự nên cảm ơn cậu rồi!”
Cái ý tưởng lung tung gì thế này! Thế mà cậu còn nghiêm túc lắng nghe từ đầu đến cuối chứ.
Tống Triều cảm thấy bản thân đúng là tuyệt vọng thì cái gì cũng dám thử, vì muốn thoát khỏi cuộc sống đại học không như ý trong tương lai mà chuyện gì cũng dám nghe. Có lẽ cậu nên thư giãn chút thì hơn.
Vừa ra khỏi căng tin thì trông thấy một poster rất bắt mắt, Tống Triều dừng lại.
Poster tuy đơn giản nhưng được thiết kế vô cùng tinh tế. Nội dung trên poster là nhà thiết kế thời trang hàng đầu trong nước Lâm An sẽ tổ chức buổi diễn thuyết vào thứ Tư tuần này tại sảnh âm nhạc của khu đại học thành phố S.
Tống Triều động tâm, đôi mắt như trân châu đen bỗng phát sáng.
Cửa ra A – sân bay quốc tế thành phố S.
Nơi đây rất đông người, ai cũng vội vàng kéo vali. Nhưng lại có hai nữ sinh đứng bên vách kính ở cửa ra, họ vừa đi du lịch về, cứ liên tục nhìn chăm chú gì đó. Vẻ mặt hai người đều kích động đến đỏ bừng.
Một cô gái trong đó đẩy đẩy bạn mình: “Cậu thấy chưa?”
Bạn cô gái hưng phấn gật đầu: “Tôi thấy rồi, đẹp trai quá đi! Tóc anh ấy màu trắng phải không? Không biết là nhuộm hay tự nhiên nhỉ?”
“Theo kinh nghiệm của tôi thì không phải nhuộm đâu. Chất tóc anh ấy đẹp như thế, vừa mềm vừa bóng, lại còn bồng bềnh. Hơn nữa đó không phải màu trắng nhé, là màu vàng nhạt gần trắng ấy, ở trong môi trường ánh sáng kém mới nhìn thành màu trắng thôi. Còn nữa còn nữa, cậu thấy mắt anh ấy không, là màu bạc sâu thẳm! Ối trời ơi, màu mắt đó có xác suất cực thấp, hiếm khi có thể trông thấy trong hiện thực, vừa thấy anh ấy tôi đã muốn mềm chân rồi.”
“Tôi cảm thấy chỉ cần anh ấy nhìn tôi một cái, tôi cũng sẵn sàng ngủ cùng anh ấy luôn.”
“Đừng có làm bẩn nam thần nhá.”
Cô gái chê bôi bạn thân mình, thực ra bạn cô cũng không xấu. Chỉ tại người đàn ông kia quá đẹp, ai đứng bên anh ta cũng thành dong chi tục phấn hết.
Cô bạn nhún nhún vai, “Không biết anh ấy có phải minh tinh nào không, nếu đúng thì tôi nguyện ý bỏ hết các idol đi, chỉ tập trung vào mình anh ấy thôi.”
Nữ sinh cười cười: “Hâm à, quần áo của người ấy đều là loại tốt, lại thiết kế vô cùng xa hoa, cũng không có bất kỳ nhãn mác nào. Đó chắc chắn là hàng thủ công định chế, hơn nữa còn do những tiệm may có tiếng tăm lâu đời ẩn mình trong khu phố cổ làm đó. Vali anh ấy dùng cũng không có nhãn mác, nhưng cũng là đồ tốt, giá cả so với người giàu thì ở mức bình thường. Nhưng có thể thấy gu thẩm mỹ của anh ấy rất tốt. Chiếc đồng hồ Thuỵ Sĩ trên tay anh ấy phải hơn một ngàn vạn. Nhưng tôi chưa từng thấy chiếc đồng hồ này ở đâu cả, có lẽ cũng là hàng tư nhân định chế.”
Nữ sinh học ngành thiết kế thời thượng nên rất nhạy cảm với những thứ này. Gần như theo bản năng, cô đoán người đàn ông kia thuộc về tầng lớp thượng lưu, không phải người các cô có thể bắt chuyện. Nếu không làm gì có chuyện cô với bạn mình chỉ dám nhìn từ xa thế này chứ.
Bạn cô cũng tự hiểu, tuy họ động tâm, nhưng chắc chắn người ta sẽ chướng mắt mình, đừng có tới gần thì hơn. Nữ sinh kia bắt đầu nhắc tới Bảo Nhi nhà mình, “Cơ mà đàn ông toàn thế giới này cũng không ai đáng yêu bằng Bảo Nhi nhà tôi đâu!”
“Này Tống Phẩm Trà, đủ rồi đó. Luyến đệ cuồng cũng phải có giới hạn nhé.”
“Cái gì chứ…..”
Nữ sinh và bạn mình vừa trêu chọc nhau ầm ĩ vừa ra khỏi sân bay, mà không ít người đi sau các cô cũng ngoái đầu ra sau nhìn lại, không bao lâu, Albert bước ra khỏi cửa ra, phong cách ăn mặc đơn giản nhưng vẫn vô cùng thời thượng, một tay kéo vali, một tay cầm điện thoại nói chuyện. Mái tóc gần màu trắng được chải vuốt chỉnh tề rồi buộc ra sau đầu, để lộ vầng trán trơn bóng. Màu mắt bạc sâu vô cùng mê hoặc, liên tục thu hút ánh mắt của những người qua đường.
Albert vốn đã quen bị người khác chú ý nên giờ vẫn thản nhiên nói chuyện với trợ lý đang vô cùng bối rối của mình, thậm chí anh còn nói đùa.
“Anh có thể nói tôi đã mất tích hoặc bị người ngoài hành tinh bắt cóc, lý do gì cũng được, chỉ cần có thể thuyết phục họ, tôi sẽ không để ý đến việc anh phỉ báng tôi đâu, Ken.”
Ken là trợ lý cấp cao của Albert, một người đàn ông rất tài năng. Nhưng giờ rõ ràng là anh ta đang bị khảo nghiệm, mà người khảo nghiệm chính là ông chủ anh ta – Albert.
“Boss, thật khó cho tôi quá. Họ rất khó đối phó, nếu ngài thực sự định ở Trung Quốc một tháng, tôi cũng sẽ bị họ quấn lấy đúng một tháng. Hiệu suất công việc của tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
"Tôi tin rằng với năng lực của mình, anh có thể nhanh chóng thích nghi với những rắc rối mà họ gây ra."
Albert ngăn một chiếc xe lại, đưa cho tài xế một tờ giấy, trên đó viết địa chỉ anh muốn tới.
Ken sắp phát điên rồi, trước mắt anh ta là một lớp kính chống đạn, cách lớp kính là một đống nam sĩ nữ sĩ đang nhìn chằm chằm. Họ có thân phận cao quý, tính tình kiêu ngạo, lại chán ghét lẫn nhau, còn thường xuyên chế giễu nhau, nhưng chắc chắn là một khi bước ra ngoài, anh ta sẽ bị họ đè bẹp.
Vì trong mắt họ, anh ta giờ chính là một miếng thịt ngon.
“Boss, đây rõ ràng là rắc rối của ngài cơ mà. Vốn theo lịch trình phải là ngày mai tôi đi Trung Quốc cùng ngài, sau đó hoàn thành công việc. Nhưng giờ ngài bỗng nhiên đến Trung Quốc một mình trước, không cho tôi địa chỉ cũng không cho tôi bảng hành trình. Còn bảo tôi phải đối mặt với…..thứ cho tôi nói thẳng, họ không giống quý tộc chút nào, mà y như một đám vô học vậy.”
Albert khẽ cười, nheo mắt nhìn ra cửa sổ, ngắm nhìn thành phố lần đầu tiên anh đặt chân tới này. Nhìn có vẻ lơ đễnh nhưng vẫn nghe hết những gì Ken nói.
“Ken, xử lý rắc rối của tôi chính là nhiệm vụ của anh. Còn khó đối phó…..tôi nghĩ anh còn chưa gặp phải những kẻ vừa có giáo dưỡng vừa khó đối phó đâu.”
Vì họ có thể sử dụng giáo dưỡng hoàn mỹ và học thức phong phú của mình để phản bác anh, khiến anh lẫn lộn, khiến anh không thể trả lời lại được, cuối cùng đành ngoan ngoãn nghe lời họ. Mà thực tế, yêu cầu của họ rất vô lý.
“Được rồi, Ken. Anh cứ làm quen đi là ổn, một tháng tới nếu không có chuyện quan trọng thì đừng liên lạc với tôi.”
Nói xong, Albert tắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, cảm thấy người ngoại quốc này thực sự còn đẹp hơn cả minh tinh. Khí chất tuyệt vời, dáng vẻ cũng rất sang trọng. Anh ta còn tưởng những người thế này phải có xe riêng tới đón, tuyệt đối không nghĩ anh sẽ gọi taxi. Suốt dọc đường, người kia vẫn nói tiếng nước ngoài, nhưng đã làm nghề này nhiều năm, ít nhiều gì tài xế cũng vẫn nghe hiểu.
Suy đoán một hồi, có thể thấy thân phận người này không đơn giản chút nào. Từ những gì anh ta vừa nói, có thể nhận định rằng mặc dù anh ta đang cười, nhưng giọng điệu của anh ta vẫn có sự lãnh đạm của một kẻ bề trên, không cho phép người khác phản đối.
Hơn nữa địa chỉ anh ta vừa đưa chính là khu Vịnh của thành phố S, nơi tập trung những người giàu có nhất thành phố này.
Có thể thấy thân phận của người ngoại quốc này không phải người anh ta có thể bắt chuyện nên tài xế đành phải dẹp ý niệm muốn tán gẫu với Albert. Lại sợ khách ngồi xe sốt ruột nên anh ta liền cao giọng hát, may là hát cũng ổn.
Albert có thể cảm nhận được ý tốt của tài xế, anh hơi gật đầu qua kính chiếu hậu, bỗng khiến tài xế hơi ngượng ngùng.
Chạy được nửa đường thì tắc đường. Hình như phía trước có tai nạn giao thông, Albert không vội nhưng tài xế lại ngượng ngùng, quay đầu nói với anh: “Sorry, sorry. Chờ một chút là được, phía trước có accident, you, you know?”
“Tôi có thể nghe hiểu tiếng Trung. Tôi biết.”
Albert tỏ vẻ thông cảm, kiên nhẫn chờ đợi, không chút nôn nóng. Tranh thủ thời gian này, anh xử lý chút công việc, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, cúi đầu, rồi đột nhiên anh lại ngẩng đầu lên.
Bên cạnh anh là một nam sinh đi xe đạp cũng đang chờ qua quãng tắc đường. Trông cậu có vẻ còn rất trẻ, có lẽ là vị thành niên. Mái tóc đen mềm mại đẹp hơn tất cả những người có tóc đen mà anh từng gặp, làn da cũng rất trắng. Sườn mặt tinh xảo, nhìn là có thể biết ngũ quan của cậu chắc chắn cũng rất tinh xảo xinh đẹp.
Cậu đang mặc đồng phục của một trường học Trung Quốc, bộ đồng phục to rộng, thiết kế chẳng có chút mỹ cảm nào cũng không hề khiến cậu trở nên xấu xí chút nào.
Cậu bé đứng chờ đường thông, vẻ mặt cũng không hề có nét không kiên nhẫn như những người khác. Còn vô cùng bình tĩnh lấy tai nghe ra, có thể thấy là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Albert muốn quan sát cậu bé kỹ hơn, nhưng vừa định di chuyển, anh đã nghe thấy tài xế nói: “Đường thông rồi.”
Cậu bé đạp xe rời đi thật nhanh, chỉ để lại cho anh một bóng dáng nho nhỏ.