Đóa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 8



Tống Thiện Cầm nhìn vẻ mặt Tống Triều qua kính chiếu hậu, vô thức cười cười: “Bảo Nhi, hôm nay trường học có hoạt động gì sao?”

Tống Triều mỉm cười, bàn tay vuốt ve một chiếc ví nam do mình tự tay làm, nhưng vẫn lắc đầu: “Không ạ.”

Tống Thiện Cầm gật gật đầu, thản nhiên nhìn Tống Triều, không thấy ánh mắt Tống Triều có một tia né tránh, này có nghĩa là Tống Triều không hề nói dối cô.

“Thấy em vui như vậy, đại tỷ còn tưởng là trường em tổ chức hoạt động gì.”

Vẻ mặt Tống Triều cứng lại: “Không ạ. Khối 12 bọn em làm sao có hoạt động được.”

“Thế sao em vui vậy?”

“Vì hôm nay đại tỷ đi cùng em nha.”

Tống Triều tủm tỉm nói, lập tức khiến Tống Thiện Cầm bật cười. Xe đi rất nhanh, chỉ khi dừng đèn đỏ mới chậm lại, Tống Thiện Cầm ngừng cười, như vô ý hỏi: “Bảo Nhi có thích cô bé nào không?”

Tống Triều sửng sốt, vuốt ve ví nam trong tay, lắc đầu: “Không ạ.”

Tống Thiện Cầm quay sang nhìn thẳng cậu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Bảo Nhi, nếu em có người mình thích thì cứ dẫn đến cho đại tỷ gặp xem sao. Đại tỷ giúp em nhìn, cũng sẽ giữ bí mật giúp em.”

Vẻ mặt Tống Thiện Cầm rất nghiêm túc, có lẽ cô đang nghi ngờ Tống Triều thích ai đó vào lúc thời điểm quan trọng này. Nhưng cô vẫn lựa chọn thấu hiểu và giúp đỡ, có lẽ vì đã từng bị phản đối tình cảm nên Tống Thiện Cầm rất khoan dung với Tống Triều.

Cô hiểu nam nữ tuổi này sẽ có lúc động tâm, đó là chuyện bình thường, không cần phải gây áp lực quá mức. Cô không muốn thấy Tống Triều mà mình coi như con ruột sẽ vì bị phản đối tình cảm mà ủ dột cả ngày.

“Bảo Nhi, em là đứa bé chị đã yêu thương từ nhỏ tới lớn, chị vẫn luôn coi em như con mình. Bất kể phát sinh chuyện gì, chị đều sẽ đứng về phía em.”

Tống Thiện Cầm đang an ủi Tống Triều trước, miễn cho cậu vì tâm lý tuổi dậy thì mà phiền não. Ai mà ngờ sau này việc Tống Triều lén kết hôn bị vạch trần, cậu bé nhắc lại lời này khiến cô á khẩu không biết nói sao.

Trong lòng Tống Triều cực kỳ ấm áp, cậu mỉm cười nhưng vẫn nghiêm túc phủ định: “Đại tỷ, em thực sự không thích ai cả.”

Tống Thiện Cầm im lặng nhìn cậu một lúc lâu, Tống Triều không chút bối rối nhìn lại, ánh mắt vô cùng thanh triệt.

Đèn xanh sáng lên, dòng xe cộ lại tiếp tục di chuyển.

Tống Thiện Cầm quay đầu nhấn ga, trong xe nhất thời im lặng. Tống Triều nắm ví tiền, do dự một hồi lâu, mãi tới khi xe đã dừng gần cổng trường.

Tống Thiện Cầm nói: “Chị biết em không muốn mọi người thấy mình đi siêu xe, nên dừng ở đây.”

Tống Triều lấy hết can đảm, hỏi: “Đại tỷ, rốt cuộc thì năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Cậu không hỏi thẳng chuyện đại tỷ bỏ đi cùng người kia, còn sinh con nữa.

Tống Thiện Cầm im lặng, im lặng rất lâu.

“Bảo Nhi, xuống xe đi.”

Tống Triều rũ mắt, mở cửa xuống xe. Hai chân đặt xuống đất xong, đột nhiên cậu quay đầu, nghiêm túc nói với Tống Thiện Cầm: “Đại tỷ, chị cũng là người thân nhất của em. Bất kể ra sau, chị cũng vẫn còn có người nhà mình.”

Tống Thiện Cầm vươn tay bóp bóp mặt Tống Triều. Sau đó lái xe đi, còn ở lại chắc cô sẽ không khống chế được mà xuống xe ôm Bảo Nhi mất.

Nội tâm Tống đại tỷ đệ khống: Quả nhiên em bé thích mình nhất nhà!

Tống Triều gãi đầu, ánh mắt dừng trên chiếc ví tiền mình tự may. Đó là một chiếc ví nam bằng da bò rất mềm, co giãn, sơn màu trắng. Bề mặt được thiết kế tối giản, không có logo chiếm diện tích. Các góc được cắt gọn gàng để có một thiết kế độc đáo. Nhưng các góc của ví đều được thêu một hoa văn đơn giản bằng chỉ lụa, màu gần như trắng, được lấy cảm hứng từ chính thiết kế của cậu, đó đều là những đồ án mang ý nghĩa tốt lành trong truyền thuyết Trung Quốc.

Hoa văn được thêu vào góc của chiếc ví trên tay cậu là hình một con linh dương đã được đơn giản hóa, giống như một hình cắt giấy. Giống như cắt một mẫu linh dương từ một mảnh giấy rồi khâu lên vậy.

Poster hôm ấy cậu nhìn thấy chính là thông tin nhà thiết kế đồ xa xỉ đứng đầu trong nước Lâm An sẽ tổ chức buổi diễn thuyết ở đại học S. Thời gian từ 6h đến 8h tối.

Cho nên Tống Triều rất phấn khởi.

Nhưng tối còn có tiết tự học, trường trung học Vân Đỉnh rất coi trọng kỳ thi đại học, quy định rõ học sinh khối 12 dù học ngoại trú cũng phải học tiết tự học đó đến 9h tối mới tan. Trường trung học Minh Châu cũng vậy, chỉ có trung học Ngoại Ngữ là không có quy định này. Bên đó học sinh tự do hơn nhiều.

Tống Triều muốn giấu cả người nhà cả trường học, thế thì phải có người hỗ trợ mới được, mà người này trừ Chu Tiếu ra thì làm gì còn ai.

“Hả, cậu tính trốn học! Tống Bảo Nhi a Tống Bảo Nhi, sao cậu lại sa đoạ thế chứ! Ôi tôi đau lòng quá!”

Chu Tiếu che ngực diễn trò.

Tống Triều ngậm ống hút, vẻ mặt thản nhiên: “Giúp hay không giúp nói một lời.”

Chu Tiếu cúi người, vừa ái muội vừa đáng khinh: “Lần sau ý, tôi với chị dâu cậu ra ngoài, cậu phải……ờm? Hiểu chửa?”

Tống Triều chậm rãi giơ ngón tay lên, “Một lần thôi.”

Chu Tiếu trợn to mắt, “Còn tính hai lần nữa chắc?”

Tống Triều rút tay về, mặc cho Chu Tiếu ăn vạ thế nào cũng không nhúc nhích nữa.

5h17 chiều.

Đường Lâm đứng sau đại sảnh âm nhạc của đại học S gọi điện cho Albert: “Albert, cháu đang ở đâu vậy?”

Albert đang dạo quanh hồ Vô Danh của đại học S, nheo mắt trả lời Đường Lâm: “Đang ở ngoài.”

Giọng Đường Lâm hơi nôn nóng, “Albert, đừng đi khắp nơi. Chúng tôi cần cháu tới thay đồ….khoan, cháu đang mặc đồ biểu diễn ra bên ngoài sao?”

“Đừng lo, cháu sẽ không làm hỏng. Cháu sẽ về đúng thời gian, Nicole, trong đó quá ồn.”

“Nhưng cháu không biết đường mà, lạc đường thì sao? Hỏi đường sao? Albert, nếu vậy cháu sẽ tới muộn ít nhất 10 phút.”

Albert nhìn chằm chằm con cá chép mập ú đang kiêu ngạo phơi bụng trong hồ, khẽ nheo mắt: “Cháu biết đường.”

“Không thể nào.”

“Cô đã quên là có bản đồ rồi sao Nicole. Cháu đã xem và nhớ kỹ rồi.” Albert nói với Đường Lâm đột nhiên im lặng, “Còn chuyện gì không?”

Đường Lâm bất lực: “Không, cháu nhớ về đúng giờ là được.”

Albert cất điện thoại rồi ngồi trên ghế, chân dài duỗi ra, nhìn một đám cá chép béo đến không thể tin nổi trong hồ.

Ánh hoàng hôn chiếu vào khiến anh trông như thần Adonis. Mọi người đi ngang qua hồ đều không thể không dừng chân ngắm nhìn.

Tống Triều giả ốm, còn thành công nhờ Chu Tiếu yểm trợ, sau đó lên tàu điện ngầm.

Chu Tiếu vẫy tay tạm biệt Tống Triều, vừa muốn mừng rỡ chạy đi đã bị Tống Triều lườm nguýt, “Cậu chỉ được ra ngoài một tiếng thôi đấy, một tiếng sau nhớ ngoan ngoãn trở về, đừng quên cậu đã đồng ý giúp tôi rồi.”

Buổi tối Tống Thiện Cầm sẽ tới đón cậu, Chu Tiếu sẽ phụ trách yểm trợ. Tuyệt đối phải giấu được Tống Thiện Cầm và ngăn cô gặp giáo viên chủ nhiệm, tránh cho Tống Thiện Cầm biết chuyện cậu “bị ốm”.

Chu Tiếu xua tay, kêu cậu đừng lo.

Tống Triều yên tâm bước vào tàu điện ngầm, tuy bình thường Chu Tiếu nhìn không đứng đắn nhưng có rất nhiều người tán thành năng lực của cậu ta. Những gì cậu ta đã nhận lời thì chắc chắn sẽ làm.

Đang giờ tan tầm, tàu điện ngầm đông kín người, Tống Triều đi theo đoàn người về phía cổng A. Chỗ đó rất gần đại học S, đi bộ tầm 10 phút là tới.

Đây không phải lần đầu tiên Tống Triều tới đại học S. Trước kia ba trường trung học tổ chức hoạt động gì cũng bàn bạc với đại học S, cậu đã tới vài lần, quen đường rồi.

Cậu nhìn đồng hồ, sắp tới giờ rồi.

Các buổi diễn thuyết ở đại học S tương đối nghiêm khắc, tới muộn là khỏi vào. Tống Triều hơi sốt ruột, may mà cậu còn biết một lối tắt.

Đi thẳng qua cổng trường rồi rẽ vào con đường đầy cây xanh, qua chỗ hồ Vô Danh là có thể tiết kiệm tận 10 phút đi đường. Tống Triều cắm đầu vội vàng đi, lúc đi qua hồ Vô Danh còn thấy hơi lạ, bởi vì có rất nhiều người đang tụ tập ở đây thảo luận cái gì đó, ai cũng vô cùng hưng phấn.

Thường thì hồ Vô Danh rất an tĩnh, chính là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi, chẳng mấy khi tụ tập đông người thế này.

Đột nhiên có hai nữ sinh vội vã chạy vượt qua Tống Triều hướng về phía kia, Tống Triều mơ hồ nghe thấy họ hưng phấn nói cái gì mà “…..Đẹp trai quó!”, “Nghe nói là người mẫu. Tóc bạch kim, cao mét chín đấy” các kiểu.

Tống Triều không quá để ý, chắc là có minh tinh nào tới đây thôi.

Cậu vừa nghĩ vừa tăng tốc lao về phía sảnh âm nhạc. Nhưng càng đi càng đông người, có lúc cậu còn không bước nổi nữa. Cậu còn nói với ra đằng trước “Cho đi nhờ chút” nhưng chẳng ai buồn để ý, họ tưởng cậu cũng tới vây xem thôi.

Tống Triều mất bao nhiêu công sức mà vẫn không chen nổi. Thời gian đã càng lúc càng gần rồi, không tới nữa thì không kịp mất. Trong lòng cậu quýnh lên, nhìn đám đông chen chúc, Tống Triều căng da đầu lao mạnh lên. Nhưng không hiểu phía trước có chuyện gì mà đám đông đột nhiên tản ra.

Tống Triều còn đang nhắm mắt nhắm mũi lao lên, đáy lòng thậm chí còn hơi vui vẻ, chắc mình khí thế hung mãnh quá nên không ai cản được đây mà. Cậu không giảm tốc độ nữa, ngược lại còn lao nhanh hơn.

Trong chớp nhoáng, Tống Triều thấy mình va vào một vật cứng gì đó, còn chưa phản ứng lại đã ngã cái bịch.

Lúc hồi thần lại, Tống Triều ngạc nhiên phát hiện mình đang dán lên một lồng ngực nóng bỏng, cậu nhanh chóng nhảy dựng lên, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi ạ.”

Người đàn ông bị xô ngã cũng chậm rãi đứng lên, anh ta cao hơn Tống Triều hơn một cái đầu. Dáng người cao ngất mang đến cảm giác áp bách vô cùng, Tống Triều hoảng loạn, cố gắng ép mình trấn định lại. Cậu bình tĩnh nói: “Tôi rất xin lỗi, vì vội quá nên tôi đã đụng phải anh, nếu anh có chỗ nào không ổn, tôi có thể trả tiền thuốc….”

“Tôi không sao.”

Giọng nói êm dịu, trầm khàn đầy từ tính khiến Tống Triều không hiểu sao lại khẽ động lòng. Tuy không phải thanh khống, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại nghĩ, nếu giọng nói này thì thầm bên tai cậu, chắc chắn cậu sẽ mềm eo luôn.

“Thế, tôi đi trước đây.”

Tống Triều ngẩng đầu rồi lập tức sửng sốt. Cậu không ngờ mình sẽ thấy một người đàn ông đẹp như vậy, đường nét khuôn mặt hoàn hảo, khí chất bí ẩn và tao nhã, chẳng trách anh ta lại thu hút nhiều người xung quanh ngắm nhìn đến thế.

Albert cũng sửng sốt, anh không ngờ mình lại có thể gặp lại cậu bé trên đường hôm đó. Nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, anh mỉm cười, nụ cười chân thành vui vẻ hơn ngày thường nhiều.

“Chào em, tôi tên Đường Đại.”

Anh còn chưa cho Tống Triều cơ hội phản ứng lại, nhưng Tống Triều đã đáp lời như anh mong muốn: “Tống Triều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.