Đóa Hướng Dương Của Anh

Chương 16: Giải Thưởng





Vì đây là cuộc thi quy mô lớn do nhà trường và doanh nghiệp phối hợp tổ chức nên có rất nhiều người đến xem, không ít doanh nhân cũng đến xem buổi triển lãm này.

Trong số đó, có hai bức vẽ thu hút nhất, một bức có sắc thái tươi sáng, trong ánh hoàng hôn, cả gia đình đang vui đùa bên bờ biển, gương mặt họ luôn tươi cười hạnh phúc, xung quanh còn có không ít người đang thư giãn nói cười.

Bức trang còn lại lấy chủ đạo là gam màu lạnh, mô tả cuộc sống của tầng lớp người lao động sống dưới đáy xã hội.

Một cảnh tượng không cam lòng nhưng hình ảnh con người làm việc chăm chỉ cậc lực khiến người khác cảm động và trân trọng vô cùng.

Càng lúc càng có nhiều người tụ tập bên hai bức tranh nhưng hai nhân vật chính vẽ nên hai bức tranh lại không có ở đây.

Trong phòng giáo vụ, người phụ nữ dịu dàng đang nhìn hai hai nam sinh viên với ánh mắt ngưỡng mộ, khẽ mỉm cười nói: "Hai bức vẽ lần này của hai em có lẽ sẽ đoạt giải.

Trường chúng ta có tiến hành bình chọn nhưng vẫn là sinh viên trong trường bỏ phiếu một cách công bằng.

Hai em chuẩn bị đi, lát nữa sẽ có lễ trao giải."
Bạch Tĩnh An gật đầu rồi đi ra ngoài, cậu nghĩ ba mẹ sắp đến nên chuẩn bị đi đón họ và cho hai người một điều bất ngờ.

Một giọng nói khinh thường từ phía sau vang lên: "Tôi nhất định sẽ thắng được cậu.

Tôi đã nhìn thấy vẽ của cậu.

Con nhà giàu chỉ được cái đơn giản và đẹp đẽ, không biết vẽ cái gì, chỉ vẽ những thứ chả mấy hữu ích mà thôi.


Bạch Tĩnh An nghe thấy, lập tức dừng lại, biết đối phương đang nói đến mình, trên gương mặt tươi sáng không lộ ra biểu cảm khác thường nào, vẫn lịch sự nói: "Thắng hay thua đối với tôi cũng không có sự khác biệt nào cả, tôi cảm thấy bản thân không nhất định phải đạt giải nhất.

Nếu như cậu đã nói vậy thì chúng ta hãy chờ xem." Sau đó cậu xoay người rời đi mà không cho đối phương cơ hội phản bác.

Trần Hạo nhìn bóng lưng người nọ rời đi, hắn còn tưởng rằng người kia giống như con gái, chỉ là một quả hồng mềm, không ngờ tới đối phương lại độc miệng như vậy, trên mặt hắn nở nụ cười xấu xa, lẩm bẩm: "Nếu đã như vậy thì đừng có trách tao."
Từ lâu hắn đã thấy cậu không vừa mắt.

Đến trường chỉ mới hai ngày, cậu đã trở nên nổi tiếng, được nhiều bạn nữ yêu thích, hâm mộ.

Hắn trong lòng thầm phỉ nhổ, vẻ ngoài đẹp đẽ thì có ích gì chứ? Không giống hắn là người có năng lực, hắn siết chặt nắm tay rời đi.

Hôm nay Nhiễm Mộ Húc từ chối tất cả cuộc hẹn và hội nghị chỉ để đến xem cuộc thi triển lãm tranh của cục cưng nhà anh.

Hôm nay anh quyết định ăn mặc thật lịch sự, tử tế để không làm mất mặt cục cưng.

Vì thế anh đã thử vô số bộ quần áo trong tủ đồ nhưng vẫn không hài lòng với bộ trang phục nào.

Sau đó anh gọi điện cho Ninh Dung Hứa, bên kia bắt máy, bất mãn nói: "Đẩy công việc cho tôi, cậu đang muốn làm gì vậy hả?"
Nhiễm Mộ Húc ngắn gọn nói: "Chọn cho tôi một bộ vest thật trang trọng.

Tôi phải tham dự một sự kiện rất quan trọng."
Ninh Dung Hứa chép miệng nói: "Sự kiện gì?"
Nhiễm Mộ Húc im lặng không nói, sau đó dứt khoát cúp điện thoại.

Bên kia gọi lại, than thở: "Sự kiện như thế nào tôi mới chọn được chứ?"
Nhiễm Mộ Húc kiệm lời như vàng nói: "Trao giải."
Sau đó, họ chọn rất lâu, cuối cùng chọn bộ vest màu xám, Nhiễm Mộ Húc chỉnh đốn thật chỉn chu.

Bây giờ chưa đến giờ trưa nên anh thong thả lái xe đến trường đại học A, đầu tiên là gửi tin nhắn cho cục cưng: "Bé cưng, anh xuất phát đây."
Lúc này Bạch Tĩnh An đang đợi ba cha mẹ ở ngoài cổng trường, đứng đợi vài phút thì một chiếc ô tô BMW đã dừng trước mặt cậu, một người phụ nữ rất ưa nhìn xuống xe, cậu nhìn rất giống người đó, khuôn mặt bà vô cùng xinh đẹp, người đó cười dịu dàng, ôm con trai của mình, nói: "Bé cưng, trông con có vẻ gầy đi rồi, con ăn uống không được ngon sao?"
Bạch Tĩnh An trong lòng thầm nghĩ, mình ăn uống rất tốt, người kia ngày nào cũng mang cơm đến, nhìn thức ăn thì có thể nhận ra không hề rẻ, lại đa dạng thay đổi món, chỉ là thể trạng của cậu không tăng cân nên không nhận ra mà thôi.

Vì vậy, cậu mĩm cười nhẹ nhàng nói, "Con không gầy đi, để con đưa mẹ đi tham quan khuôn viên trường, nhân tiện xem tranh vẽ của con, còn lâu mới đến giờ bắt đầu buổi lễ."
Bạch Khuynh Thuật ôm eo vợ, sau đó đi theo con trai vào bên trong.

Trong khuôn viên trường có rất nhiều người, Bạch Tĩnh An cố ý đi trước để dẫn ba mẹ đi tham quan theo lối khác, nhưng vì ngoại hình của họ quá nổi bật nên đi tới đâu cũng khiến mọi người chú ý, nhiều cô gái không kìm được, lấy điện thoại chụp ảnh ba người họ và nhanh chóng đăng lên diễn đàn: "Ôi trời ơi, đây là ba mẹ của nam thần, họ đẹp quá đi."
"Nam thần cũng đẹp như vậy, gen tốt quá đi." Lúc Nhiễm Mộ Húc vừa bước vào trường, điện thoại di động không ngừng vang lên, anh phát hiện diễn đàn trên baidu đang rất náo nhiệt.

Mở điện thoại lên lập tức nhìn thấy bức ảnh, trong lòng anh không khỏi kinh ngạc: "Người đàn ông này sao trông quen quá vậy? Anh chợt nhớ ra, rất lâu trước đây có gặp người này trong một bữa tiệc thương mại, lúc đó có rất nhiều người đang trò chuyện với người nọ, xem ra người này cũng là nhân vật có tầm, bây giờ người đó lại đang đứng cạnh cục cưng, chắc hẳn hai người là ba mẹ của cậu.

Vậy nên cục cưng của hắn cũng là con nhà đại gia?"
Trong lòng anh không khỏi nghĩ đến, chính mình đoạt lấy cục cưng nhà họ, không chừng mình sẽ bị đánh chết.

Dù có vẻ rất khó khăn nhưng anh sẽ không lùi bước.

Vì vậy, anh cất điện thoại, chỉnh quần áo thật tốt rồi bước vào bên trong.


Anh nhìn những người xung quanh, họ đều đang xem tác phẩm, anh cũng cẩn thận tìm kiếm cục cưng của mình.

Anh cũng sớm nhận ra, bức trang mang màu sắc ấm áp sẽ mang đến cho người khác cảm giác dễ chịu, mặc dù anh không hiểu nghệ thuật nhưng màu sắc trong bức tranh có thể khiến người ta cảm thấy tươi sáng, anh không khỏi mỉm cười, quả nhiên bé yêu của anh rất ngọt ngào.

Anh nhìn đến bức vẽ bên cạnh, hai vẻ tranh dường như tương phản nhau, anh nhìn bức tranh nhưng không có tí biểu cảm nào, anh không hiểu nhiều về cuộc sống của những người nghèo khổ nên không có được sự đồng cảm, mỗi người tốt nhất là nên hướng đến điều tươi đẹp.

Vì vậy, anh nhìn bức tranh của cục cưng bằng ánh mắt dịu dàng, lấy điện thoại ra, gõ: "Bức tranh rất đẹp, đẹp như bé cưng vậy."
Bạch Tĩnh An đang ở sân bóng rổ gần đó, điện thoại trong túi cậu vang lên, nhìn thấy dòng tin nhắn, nụ cười ngọt ngào lập tức hiện lên trên gương mặt, cậu nhắn lại: "Cảm ơn anh, anh đã nhìn thấy bức tranh rồi sao?"
Bên kia nhanh chóng trả lời: "Anh xem rồi, bé cưng rất tuyệt, nhất định sẽ được giải."
Mẹ cậu đứng bên cạnh, thấy con trai mình nhắn tin với vẻ mặt rất tươi vui, nên trêu cậu: "Nhắn tin với ai mà vui vẻ vậy? Con có bạn gái rồi à?"
Bạch Tĩnh An nghe vậy có chút hoảng hốt, cậu còn chưa chính thức yêu đương nên lập tức phủ nhận, "Không có đâu ạ, đó là bạn con, chúng ta vào hội trường đi ạ, để ba mẹ có thể xem tranh của con."
Mẹ Phương còn muốn chọc cục cưng của mình nhưng chọc thêm thì sợ con trai sẽ giận dỗi nên bà nhanh chóng chuyển chủ đề, từ tốn nói: "Đi thôi."
Bởi vì sự kiện hôm này kết hợp cùng doanh nghiệp tổ chức nên Bạch Khinh Thuật không tránh khỏi gặp phải người quen, vì vậy ông đến chào hỏi và nói một chút về công việc làm ăn.

Bạch Tĩnh An đưa mẹ đi xem tranh.

Đây là lần đầu tiên mẹ Phương nhìn thấy bức vẽ này của con mình, bà rất ngạc nhiên nói: "Con yêu, con thật tuyệt vời, mẹ tự hào về con, cảm ơn con vì đã yêu thương ba mẹ nhiều như vậy."
Bà nhìn bức tranh bên cạnh, nói: "Bức tranh này cũng rất hay, có phong cách riêng.

Xem ra hai người là đối thủ của nhau."
Bạch Tĩnh An cũng tán thành, mặc dù không thể hiểu được thái độ của Trần Hạo đối với cậu nhưng không thể phủ nhận bức vẽ của đối phương rất tốt, xung quanh còn có không ít bức vẽ và tất cả chúng đều rất nổi bật.

Phòng triển lãm đột nhiên vang lên: "Chào mừng mọi người đã đến đây để tham quan triển lãm của chúng tôi.

Tôi tin rằng khi nhìn thấy những bức tranh này, trong đầu mọi ngước ắt hẳn đã chọn được bức họa đẹp nhất.

Sau khi thống kê và kiểm tra, chúng tôi sẽ bắt đầu trao giải."
Trần Hạo và Bạch Tĩnh An đạt giải nhất, Lý Tĩnh giải nhì, Trương Đồ giải ba...! Hơn chục người lần lượt đoạt giải, đại diện doanh nghiệp lên trao giải và họ có thể tiến hành đấu giá.

Bạch Tĩnh An và Trần Hạo lên sân khấu nhận giải, cậu cảm thấy rất vui, bởi vì bản thân cậu được công nhận.

Trần Hạo ở bên cạnh không phục, sắc mặt rất tệ, hắn cảm thấy chỉ có hắn mới xứng đáng được giải nhất, cùng đồng giải với người kia thật sự là một sự sỉ nhục đối với tác phẩm của hắn.

Nhiễm Mộ Húc cũng cảm thấy không hài lòng, đáng lẽ giải nhất chỉ thuộc về tác phẩm của cục cưng, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng với đôi mắt của cậu trên sân khấu, trong đám đông anh nhìn người kia bằng ánh mắt dịu dàng, anh cảm thấy cậu xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp nhất.

Sau khi nhận giải, ba của Bạch Tĩnh An nhận được cuộc gọi từ công ty, ông cảm thấy có lỗi nhìn con trai: "Con yêu, ba xin lỗi, ở công ty có việc nên ba phải quay về rồi."
Bạch Tĩnh An hiểu chuyện nói: "Không sao đâu ạ, mọi người có thể đến xem là con hạnh phúc lắm rồi, ba mẹ cứ đi đi ạ." Sau đó họ vội vàng rời đi.

Vừa rồi Nhiễm Mộ Húc không quấy rầy khoảng khắc vui vẻ của cục cưng bên bố mẹ, lúc này thấy cậu đang đứng một mình, anh lập tức bước đến nhẹ nhàng nói: "Chúc mừng em được giải nhất, anh có thể mời cục cưng của anh một bữa cơm được không?
Bạch Tĩnh An đối với việc ăn uống luôn có hứng thú, vì thế cậu đề xuất: "Vì em đoạt giải, cho nên em sẽ mời anh."
Suy nghĩ một lúc, cậu nói, "Em có thể mời bạn cùng phòng đi cùng được không? Anh cũng đã gặp họ rồi, họ cũng rất tốt với em."
Nhiễm Mộ Húc sao có thể không chiều theo cục cưng nhà anh, nên họ đến gọi món trước, sau đó phát định vị cho bạn cùng phòng.

Đi bên đường anh nắm lấy cổ tay cậu, trước ánh mắt buộc tội của đối phương, anh chậm rãi nói: "Có đèn giao thông, anh phải chú ý an toàn cho bạn nhỏ." Bạch Tĩnh An khẽ nói: "Em mới không phải là bạn nhỏ."
Anh không nghe thấy lời cậu nói, đến phòng ăn đã đặt trước, anh thuần thục gọi món ăn, thời gian này mang đồ ăn đến cho cậu nên anh biết khá rõ sở thích của đối phương.

Bạch Tĩnh An cảm thấy chờ bạn cùng phòng đến dài như một năm vậy, bụng thì không biết chờ đợi mà cứ kêu vang khiến cậu mất hết mặt mũi trước mặt anh, vì thế cậu nhanh chóng cúi đầu, giả vờ như không hề tồn tại.


Nhiễm Mộ Húc muốn cười một tiếng, nhưng anh lại không dám, nếu cười người kia nhất định sẽ giân dỗi, ông trời con không thể đùa được.

Sau đó anh thân mật nói: Cục cưng, để anh gọi món gì đó cho em lót dạ trước nhé, đều là do anh sơ ý."
Anh gọi người mang đồ lên thì thấy bé cưng nhà anh vẫn chưa ngẩng đầu lên.

Vì vậy, anh đến gần cậu, ôm cậu vào lòng, dỗ dành: "Không sao đâu, anh sẽ không cười em đâu, không có gì xấu hổ cả, cục cưng ngoan, nói xong, anh hôn lên tai cậu.

Nghe thấy tiếng vặn tay nắm cửa, Bạch Tĩnh An vội vàng thoát khỏi vòng tay người kia, nhanh chóng ngồi thẳng người.

Đối phương nhìn động tác của cậu, khóe miệng khẽ cong.

Bạn cùng phòng của cậu thấy anh thì chào hỏi nhưng cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Người đàn ông này không cùng đồng dạng với họ nên họ cũng không dám nói chuyện, dùng ánh mắt ám chỉ nói An An làm sao thế.

Nhiễm Mộ Húc phớt lờ họ và gọi người mang đồ ăn lên, đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, vì bé cưng của anh đang đói nên anh lặng lẽ ngồi bên cạnh bóc tôm đút cho cậu ăn.

Bạn cùng phòng của cậu không hiểu vì sao cảm thấy có hơi căng.

Gian nan mới ăn xong bữa cơm, Nhiễm Mộ Húc để mọi người về trường trước, để lại không gian riêng cho "anh em" họ.

Nhiễm Mộ Húc nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Uống trà sữa nhé, để anh mua cho em."
Bạch Tĩnh An nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Không uống, em ăn no quá rồi."
Anh mỉm cười, nghĩ đến không nên ăn quá nhiều sẽ khó tiêu hóa.

Anh xoa đầu cậu nói: "Cục cưng của anh hôm nay rất tuyệt, anh rất thích em như vậy."
Bạch Tĩnh An rất vui, ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn anh." Người kia nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, lập tức kéo cậu lại gần: "Bé cưng, thưởng cho anh được không?"
Bạch Tĩnh An đột nhiên ý thức được đối phương đang nói cái gì nên giả vờ né tránh, sau đó nhớ tới nụ hôn cũng không ghét bỏ, nên lập tức nhắm mắt lại.

Nhiễm Mộ Húc nhìn đối phương nhắm mắt lại, biết người kia đã đồng ý, anh ôm đối phương vào lòng, nhẹ nhàng hôn, mút đầu lưỡi người kia, không ngừng dây dưa.

Mười phút sau, anh buông cậu ra, lau nước miếng trên khóe miệng, sau đó mạnh mẽ hôn lên môi cậu, nói: "Bé cưng, anh phải về công ty rồi, anh xử lý xong công việc sẽ đến tìm em."
Bạch Tĩnh An gật đầu, "Được, em cũng phải về rồi." Anh tiễn cậu tới cửa phòng ngủ, sau đó lập tức rời đi.

Cuộc thi triển lãm tranh hôm nay, có một số người không cam lòng nên trên diễn đàn baidu xuất hiện một quả bom hẹn giờ khiến mọi người không ngờ tới, Bạch Tĩnh An vốn không quan tâm đến diễn đàn này nên cậu không hề biết rằng bản thân đang rơi vào vòng xoáy âm mưu.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.