Đóa Hướng Dương Của Anh

Chương 26: Gặp Nhau





Ninh Dung Hứa ôm người kia vào lòng, hỏi: "Em có biết vì sao ba mẹ tôi lại nhiệt tình với em như vậy không?" Điền Dương lắc đầu, Ninh Dung Hứa nhìn đối phương, nói: "Bởi vì ba mẹ và tôi đã nhận định em, họ sẽ luôn ở bên cạnh em, quan tâm em."
Điền Dương mở to hai mắt, không biết phải nói gì, Ninh Dung Hứa nói tiếp: "Tôi nói cho em chuyện này không phải là mong muốn điều gì, tôi chỉ muốn cho em biết con đường tương lai của chúng ta sẽ luôn rộng mở, tôi sẽ luôn đợi em, không phải em cũng muốn nắm bắt mọi chuyện thật tốt đó sao?"
Điền Dương không kìm được cảm xúc, nước mắt không ngừng tuôn rơi, người kia liên tục hôn lên những giọt nước mắt của y, Điền Dương không nhịn được nói: "Em muốn kể cho anh nghe về quá khứ của em, anh có muốn nghe không?"
Ninh Dung Hứa không muốn người kia đau khổ thêm lần nữa, vội vàng nói: "Tôi đã biết rồi, cục cưng, em không phải nó ra chuyện đó nữa, tôi đã hỏi Bạch Tĩnh An về chuyện này rồi, tôi nghĩ em không muốn nói đến chuyện này."
Điền Dương nhìn đối phương, ánh mắt kiên định, giống như hắn đã âm thầm làm rất nhiều chuyện vì mình, cho nên y cũng muốn tiến lên một bước, chậm rãi nói: "Anh có muốn..."
Ninh Dung Hứa vội vàng nói: "Có phải em đồng ý ở bên tôi không?"
Điền Dương nhìn tên ngốc này, nhẹ giọng nói: "Em đồng ý."
Cuối cùng, Điền Dương cũng nói ra chuyện đó, mở đầu và kết thúc câu chuyện không có gì khác nhau, mối quan hệ của họ tan vỡ là do đôi bên ngoại tình, diễn biến về sau đau lòng và bi kịch là chuyện không tránh khỏi.

Nói ra chuyện này, Điền Dương cảm thấy như gỡ bỏ được tảng đá nặng trong lòng, cảm thấy trong lòng không còn bất kì gợn sóng nào nữa, y nhìn người kia, trong lòng rất cảm kích.

Ninh Dung Hứa nhìn đối phương, nhẹ nhàng nói: "Cục cưng, em có muốn làm chút chuyện vui sướng không?" Điền Dương gật đầu.

Vì vậy, Ninh Dung Hứa hôn môi người kia, bàn tay không ngừng trượt xuống dưới tìm kiếm, hắn cởi quần áo của y ra, trên dưới cùng nhau chuyển động, cuối cùng cả hai người đều cùng nhau phóng xuất ra.

Sau đó hắn đưa người vào phòng tắm, đè người lên tường, không ngừng để lại dấu hickey trên khắp người y, Điền Dương cảm thấy thân thể mình mềm nhũn, hắn sờ đến chỗ đó, y cảm thấy như có vô số ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt khiến y không nhịn được ậm ừ nói: "Anh, em khó chịu."
Ninh Dung Hứa cũng cảm thấy nơi này không phải là địa điểm để lần đầu tiên trải qua chuyện ấy, cho nên hắn ngồi xuống khẩu giao cho y, hắn ngậm lấy côn th*t của y, không ngừng phun ra nuốt vào, cuối cùng thì y cũng bắn ra trong miệng hắn, hắn cũng nuốt dịch thể của người kia xuống, cảm thấy hương vị cũng không có gì kì quái.

Điền Dương không dám tin nhìn người kia cứ thế nuốt xuống, y nhìn xuống phía dưới, thấy cái kia của hắn đang thẳng đứng, nên hỏi: "Em có thể giúp gì cho anh không? Anh cũng muốn như vậy sao?"

Ninh Dung Hứa từ chối, làm sao có thể để bé cưng của mình làm chuyện này, thật sự cũng không thoải mái, bởi vì hắn da dày thịt béo nên cầm tay y cùng nhau thỏa mãn dục vọng.

Ra khỏi phòng tắm đã là 2 giờ sau, Ninh Dung Hứa bế người đã ngủ thiếp đi lên giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi xuống lầu.

Ba mẹ hắn vẫn đang xem TV trong phòng khách, mẹ hắn nhìn con trai hỏi: "Cậu nhỏ kia đâu?"
Ninh Dung Hứa nói, "Gần đây em ấy quá mệt mỏi, còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý nữa nên đã thiếp đi rồi."
Hắn hắng giọng, nhìn ba mình, thỉnh cầu: "Ba, ba giúp con tìm hiểu tình hình gia đình em ấy gần đây được không ạ, ba em ấy đột nhiên muốn đón em ấy về nhà, con cảm thấy việc này không ổn lắm."
Ba Ninh nhìn con trai, đối với việc này cũng không có ý kiến ​​gì, nhẹ giọng nói: "Được, nhưng con cũng nên trở về công ty đi.

Sau này con phải tự mình lo mọi chuyện thật tốt, nếu không con làm sao có thể bảo vệ cho cậu ấy được?"
Ninh Dung Hứa trầm tư rất lâu, gật đầu, sau đó xoay người đi lên lầu.

Người trên giường vẫn đang ngủ say, hắn ôm người kia vào lòng nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.

Gần đây Nhiễm Mộ Húc rất bận rộn, sau khi Ninh Dung Hứa nghỉ phép, công việc của anh càng nhiều hơn, còn nửa tháng nữa mới đến Tết Nguyên Đán, rất nhiều việc cần anh phải kí.

Vốn dĩ là muốn nhanh chóng hoàn thành công việc để được ở bên cục cưng nhưng bây giờ đến thời gian gặp mặt cũng không có.

Mỗi tối anh đều dỗ người kia ngủ, hẹn hò chưa được bao lâu lại không có thời gian ở bên đối phương cho nên anh cảm thấy rất có lỗi, anh thở dài, chạm tay lên trái tim mình, cảm nhận được hạt giống nơi đó đang sinh trưởng, càng ngày càng lớn.

Bạch Tĩnh An đang nằm trên giường, bạn của cậu gần đây bị bệnh, nên không thể tìm người để đi chơi, cậu nghĩ đến bạn trai vừa mới chính thức hẹn hò chưa được bao lâu, hình như đã mấy ngày rồi chưa gặp đối phương.

Anh mỗi đêm đều cố gắng tranh thủ 1 giờ để trò chuyện với cậu, nghĩ đến trong lòng cậu cảm thấy có hơi xúc động, giống như có chút trống trải, lẩm bẩm: "Mình có hơi nhớ anh ấy..."
11 giờ 30 tối, Nhiễm Mộ Húc tan tầm, sau đó anh lái xe đến dưới lầu nhà Bạch Tĩnh An, anh ở dưới lầu trầm tư một lát để sắp xếp lại cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Anh nhìn về phía phòng người kia, bên trong vẫn còn sáng đèn, anh sợ cậu đã nghỉ ngơi nhưng không nhịn được nhắn tin: "Cục cưng, em vẫn chưa ngủ sao?"
Bạch Tĩnh An đang nằm trên giường, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, nhận được tin nhắn, cậu gõ lại: "Sao anh biết, anh tan tầm rồi à?"
Anh trả lời ngắn gọn: "Em xuống lầu đi." Bạch Tĩnh An từ trên giường bật dậy, mở rèm cửa, thấy anh đang đứng ở dưới lầu, vì thế cậu khẽ đi ra ngoài.

Cậu chạy nhanh đến, anh ôm chặt cậu vào lòng, sau đó đưa người lên xe.

Ấn người xuống ghế dựa, những nụ hôn dày đặc hung hăn rơi xuống cổ cậu, rồi anh nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, sau đó hôn thật sâu như muốn nuốt chửng cậu vào bụng.

Dưới áp lực nụ hôn của đối phương Bạch Tĩnh An không thở nổi, cậu nỗ lực phối hợp với anh.

Kết thúc nụ hôn, anh bế cậu lên ngồi trên người mình, để người ngồi đối diện với anh, dùng mũi cọ cọ lên mũi cậu, nói: "Em có nhớ anh không?"
Bạch Tĩnh An dựa vào lồng ngực đối phương, nhẹ nhàng nói, "nhớ".

Hai người tận hưởng khoảnh khắc yên bình bên nhau.


Thời gian cũng không còn sớm, Nhiễm Mộ Húc không nỡ rời người kia, nhưng lại muốn cục cưng của mình đi ngủ, nên nói: "Cục cưng, vào nhà ngủ đi, muộn quá rồi."
Bạch Tĩnh An miễn cưỡng gật đầu, lặng lẽ quay về phòng, Nhiễm Mộ Húc nhìn người vào trong rồi mới lái xe quay về nhà.

Anh gọi điện cho sở quan hệ công chúng, ngày mai anh có thể ra tay với mảnh đất mà nhà họ đang Từ tranh giành, gần đây anh không chỉ bận rộn với công việc ở công ty mà còn vì chuyện này nữa, anh không phải là người dễ dàng nhân nhượng, đối với kẻ giở trò xấu ở sau lưng, anh phải trả đòn xứng đáng.

Sáng hôm sau, mảnh đấy mà Từ thị muốn tranh giành phát sinh vấn đề, không có nguồn gốc rõ ràng, người dân đang tranh chấp, cưỡng ép mua bán và một số vấn đề khác bị phanh phui, vì thế hình ảnh của công ty bị tổn hại nặng nề, cổ phiếu rớt giá thảm hại, một số người dân đến biểu tình trước của công ty, ngoài ra còn có lượng lớn phóng viên đang đợi ở cửa để phỏng vấn bộ phận ban điều hành, giải thích sự việc.

Ninh Dung Hứa vừa bước vào văn phòng, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên môi người kia, cười đùa nói: "Có chuyện gì vui à?"
Nhiễm Mộ Húc nói, "Không đọc tin tức sao."
Ninh Dung Hứa lấy điện thoại di động ra, lướt nhanh, hắn hướng Nhiễm Mộ Húc giơ ngón tay cái lên, sau đó nghiêm túc nói: "Tôi sẽ trở về công ty gia đình, sau này chúng ta sẽ là đối tác của nhau."
Nhiễm Mộ Húc cau mày, "Nghiêm túc sao?"
Ninh Dung Hứa ngồi ở trên sô pha, thận trọng nói: "Nghiêm túc, hiện tại tôi cũng có người cần phải bảo vệ.

Hai ngày trước tôi đã kiểm tra một phần văn kiện, cậu đọc xem."
Nhiễm Mộ Húc không lên tiếng, vỗ vỗ vai người kia rồi rời đi.

Ninh Dung Hứa trở về nhà, Điền Dương đang ngồi một mình ở phòng khách xem TV, đối phương nhìn thấy hắn, đôi mắt lập tức sáng lên, hắn thật sự không đành lòng nói cho y biết mọi chuyện.

Hắn đã thu thập xong tài liệu, thì ra cậu con trai của ông ta sức khỏe không được tốt cho nên ông ta mới nghĩ đến cậu con trai trước đây, muốn có đứa con nối dõi, vì thế mới xảy ra việc kia với y.

Nhưng nếu không nói ra chuyện này, sau này nếu biết chắc chắn sẽ càng đau lòng hơn, cho nên hắn chậm rãi, nhẹ giọng nói: "Bé cưng, tôi muốn nói với em một chuyện."
Điền Dương nhìn hắn, "Chuyện gì vậy?"
Sau đó hắn đưa thông tin mà mình đã tìm hiểu cho y, hắn thấy người kia không biểu hiện bất kì cảm xúc nào, không biết là đang vui hay buồn, nên hắn lo lắng ôm người vào lòng, nói: "Nếu khó chịu thì cứ nói ra, em đừng giữ trong lòng."
Điền Dương lắc đầu, bình tĩnh nói, "Em không sao.

Trước đây em còn ôm chút hi vọng nhưng hiện tại không còn nữa.

Đừng lo lắng, em không yếu đuối như vậy, trước đây một mình em vẫn sống rất tốt, bây giờ không phải còn có anh sao."
Ninh Dung Hứa cảm thấy rất đau lòng, bé cưng nhà hắn quá mạnh mẽ, ngoài việc đôi lúc tỏ ra yếu đuối thì dường như rất khó có thể chạm vào trái tim y, hắn thở dài, không sai, hắn vẫn sẽ luôn ở bên.

Hắn sờ đầu đối phương nói, "Mấy ngày nữa tôi sẽ đến công ty nên trước đó muốn đưa em đi chơi để thư giãn, được chứ?".

Truyện Truyện Teen
Điền Dương cảm thấy không có vấn đề gì, y cảm thấy hạnh phúc khi ở bên người này.

Không biết từ lúc nào, giống như rất ỷ lại đối phương.

Đây cũng không phải chuyện tốt nhưng cứ thử xem thế nào?"

Ninh Dung Hứa bắt cóc người đến một hòn đảo nhỏ ven biển ở nước ngoài trước khi ba hắn thúc giục về công ty làm việc.

Hòn đảo nhỏ Santorini ở Hy Lạp hướng ra biển, du khách có thể chèo thuyền ra khơi bất cứ lúc nào, người dân nơi đây rất hiếu khách khiến cho du khách có thể quên đi muộn phiền.

Điền Dương ở đây vài ngày, những cảm xúc tiêu cực của y đã hoàn toàn biến mất, tâm trạng cũng trở nên bình tĩnh hơn.

Ninh Dung Hứa nghĩ sau chuyến đi này, đối phương sẽ trở lại dáng vẻ lạnh lùng như trước đây nhưng y vẫn dính người như cũ.

Trong lòng hắn bỗng cảm thấy yên tâm, hắn nghĩ người kia đã nỗ lực tiếp nhận mình.

Bạch Tĩnh An gọi điện cho Điền Dương, lúc đó cậu mới biết bạn mình đang du lịch ở nước ngoài, Điền Dương cũng khoe với cậu về đồ ăn và phong cảnh nơi đây, thấy bạn mình vui vẻ, cậu cũng cảm thấy an tâm.

Nói chuyện một lúc thì bị Ninh Dung Hứa cúp điện thoại, cậu nằm trên giường, trong đầu không khỏi nghĩ đến hình ảnh trong nhà tắm lần trước, dù không làm đến bước cuối cùng nhưng vẫn chạm đến cảm xúc khó quên.

Cậu chậm rãi bật máy tính lên, vào baidu tìm kiếm xem hai người đối với chuyện kia sẽ giải quyết thế nào.

Cậu đọc được đoạn giải thích: "Đàn ông thì phân ra 0 và 1.

Ở mặt trên là 1, còn nằm dưới là 0, chính bản thân phải biết được là 0 hay là 1."
Cậu suy nghĩ một lúc, hẳn là mình ở mặt trên, sau đó cậu lặng lẽ click vào trang web mà suốt 18 năm nay cậu chưa từng thấy.

Xem video thấy hai người đàn ông đang làm động tác không nói nên lời khiến cậu đỏ bừng hết mặt.

Cậu nhìn kích cỡ và người nằm dưới, càng kiên định mình phải ở mặt trên, lẫm bẩm: "Bạn trai mình có phải nằm dưới hay không? Cái này sẽ "đụng số" nhau sao?"
Lúc này Nhiễm Mộ Húc không hề hay biết suy nghĩ của bạn trai, thật ra anh cũng không quan tâm đến tư thế, nhưng tuyệt đối anh sẽ không làm tổn thương đến cục cưng nhà anh, đó là nguyên tắc hàng đầu.

Vừa lúc, anh kết thúc công việc tăng ca để về nhà.

Ninh Dung Hứa đang ở nước ngoài nên ngày nào cũng khoe với anh phong cảnh đẹp, vậy nên anh nghĩ phải đưa bạn nhỏ của mình đi chơi, nếu không thì chứng tỏ năng lực bản thân quá kém.

Anh gửi tin nhắn cho thư kí: "Tìm một số điểm du lịch hấp dẫn, sắp xếp hoàn chỉnh để ngày mai báo cáo lại cho tôi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.