Đóa Hướng Dương Của Anh

Chương 37: Gặp Gỡ Cha Mẹ Phần 1





Cứ vậy, dĩ nhiên hai người sẽ có mâu thuẫn nhưng một bên làm ầm ĩ thì người còn lại sẽ dỗ dành, không có vấn đề gì đặc biệt cả, trong cuộc sống hai người ngày càng hợp nhau hơn.

Thấm thoát, Bạch Tĩnh An cũng kết thúc năm học đầu tiên và bắt đầu nghỉ hè.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ đem sự oi bức vào góc phòng, nắng nóng ngoài đường khiến cho người ta vã mồ hôi, người đi đường đều vội vã bước đi không muốn ngừng lại.

Bạch Tĩnh An nằm trên sô pha không muốn động đậy, ngẩng đầu nhìn thời tiết bên ngoài, khẽ thở dài, nghĩ đến thời tiết nắng nóng thế này mà bạn trai vẫn phải đi làm, cậu cảm thấy mình vẫn may mắn hơn nhiều.

Cậu đột nhiên có hơi phiền não, chiều hôm qua Nhiễm Mộ Húc nhìn cậu như cá muối nằm trên sô pha, nhẹ nhàng nói: "Ba mẹ anh nói, ngày mai anh đưa em về nhà ăn cơm, em có sẵn sàng không?"
Sau đó anh nhéo nhéo mặt cậu, trong lòng thầm nói: "Không có gì bất ngờ xảy ra, 123 Bạch Tĩnh An sẽ vọt dậy, kinh ngạc nói: "Sao lại đột ngột như vậy?" Nhìn người, Nhiễm Mộ Húc trấn an, nói: "Từ lâu anh đã muốn đưa em về, không phải đột nhiên đâu bé cưng à." Nói xong anh lập tức đi nấu bữa tối, không cho cậu có cơ hội phản bác.

Sau khi thức dậy, Bạch Tĩnh An gửi tin nhắn cho Điền Dương.

An An: "Dương Dương, lần đầu tiên ra mắt người nhà của người kia, cậu có hồi hộp không?" Hai phút sau bên kia nhanh chóng trả lời.


Dương Dương: "Đừng căng thẳng, cậu rất đáng yêu nên ai cũng thích cậu hết đó."
An An: "Làm gì tốt như cậu nói chứ."
Dương Dương: "Ngoan, cậu là tốt nhất, thoải mái đi, bạn trai cậu nhất định sẽ thu xếp được, cậu không cần nghĩ ngợi nhiều."
An An: "Uh."
Bạch Tĩnh An để điện thoại xuống, cảm thấy bạn mình nói đúng, trước đây vào dịp Tết Nguyên Đán, cậu cũng đã gặp bố mẹ anh, tuy là một cuộc gặp bất ngờ nhưng ấn tượng cũng không tệ lắm, hơn nữa loại chuyện này người yêu mình nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa.

Thời tiết bên ngoài vừa vặn cho một giấc ngủ trưa, vì cậu ngắp dài một cái, sau đó lên lầu đi ngủ.

Nhiễm Mộ Húc tan sở về sớm, phòng khách không có ai, thường ngày thì giờ này ai đó vừa xem TV vừa ăn vặt nên anh lặng lẽ bước lên lầu, đi vào phòng ngủ.

Trong phòng nhiệt độ điều hòa rất thấp, người trên giường không thèm đắp chăn, Nhiễm Mộ Húc khẽ cau mày, điều chỉnh nhiệt độ về mức bình thường, bế người lên, thử nhiệt độ của dối phương một chút, thấy mọi thứ đều bình thường anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh bóp nhẹ mũi người nọ, Bạch Tĩnh An cảm thấy hít thở không thông nên chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy bàn tay gây sự của ai kia, không khỏi cắn một miếng.

Nhiễm Mộ Húc thấp giọng nói: "Tỉnh rồi sao? Lần sau không được để nhiệt độ quá thấp.

Không tốt cho sức khỏe, biết không?"
Thấy tên cụ non nào đó định giảng bài, cậu vội bịt miệng ai kia lại, hứa: "Em biết, em biết rồi."
Nhiễm Mộ Húc mặc quần áo chỉnh tề cho cậu, nhẹ nhàng hôn lên trán đối phương, nói "Đi thôi!"
Trên đường đi, Bạch Tĩnh An chợt nhớ ra, nói: "Có phải em nên mua quà không? Lần đầu gặp mặt, nên tặng lễ vật mới phải phép chứ!"
Khóe miệng Nhiễm Mộ Húc nhếch lên, an ủi nói: "Đừng căng thẳng, anh chuẩn bị xong hết rồi, chỉ cần em đến là được rồi."
Bạch Tĩnh An không biết đối phương lấy đâu ra tự tin nhưng vẫn thả lỏng cảm xúc.

Cha mẹ Nhiễm Mộ Húc nghe tin tối nay con con trai đưa con dâu về, ở nhà họ cũng đứng ngồi không yên, mẹ Văn nhìn chồng nói: "Tí nữa ông cư xử tốt một chút, đừng dọa người ta sợ chạy, như vậy ông trông rất tốt đó."
Ba Nhiễm nhìn vợ, cảm thấy mình bị oan, ông đối xử khắt khe với con trai nhưng không có nghĩa là đối xử tệ với con dâu.

Một ngôi biệt thự phong cách Châu Âu sừng sững trước mặt, khoảng sân rất rộng, dọc đường đều có bồn hoa, cành lá được cắt tỉa gọn gàng, có thể thấy chủ nhà là một người rất yêu thích cây cây cảnh.

Nhiễm Mộ Húc nắm tay cậu, đưa người vào biệt thự.

Hai người ở phòng khách nghe động tĩnh bên ngoài lập tức đứng dậy tiếp đón "con dâu" tương lai.


Hai người nhìn thấy Bạch Tĩnh An, quả thực có phần sửng sờ, đây không phải là thiếu niên còn đang học đại học ở gần nhà ba lần trước sao.

Từ lâu Nhiễm Mộ Húc đã biết chuyện này sẽ xảy ra, nhẹ nhàng nói: "Bọn con đã hẹn hò lâu rồi, mọi người cũng đã biết, trước đây con muốn giấu nhưng sự việc bất ngờ xảy ra, ông nội cũng đã biết chuyện này rồi."
Cha Nhiễm nhìn con trai mà đau lòng, ai cũng biết, nhưng chúng ta không biết! Cũng may cả hai đều là người trải đời, lại có ấn tượng tốt với con dâu nên mẹ anh nhiệt tình nói: "An An đúng không, đứa nhỏ này rất tốt, con đừng bắt nạt người ta đó."
Ngay cả cha Nhiễm cũng muốn răn con trai mình, nghiêm túc nói: "An An ngoan như vậy, sợ nó không xứng với con, nếu nó bắt nạt con thì cứ nói cho chúng ta biết, chúng ta sẽ đá nó ra khỏi nhà."
Bạch Tĩnh An không biết nên nói cái gì, Nhiễm Mộ Húc ôm người, nhẹ nhàng nói: "Con sẽ không cho mọi người có cơ hội đó."
Mẹ Văn biết chồng mình và con trai luôn căng thẳng, thương lượng nói: "Mau đi ăn đi, An An chắc cũng đói bụng rồi, để lâu không tốt cho sức khỏe đâu."
Đối đầu giữa hai người cuối cùng cũng dịu lại, Nhiễm Mộ Húc vẫn thói quen như trước, trước tiên sắp xếp đồ ăn cho cậu, hai người đối diện nhìn động tác thành thạo của con trai cũng không cảm thấy có gì không ổn, thay vào đó, ngược lại còn cảm thấy con trai mình đã lừa con nhà người ta.

Cả hai cùng Nhiễm Mộ Húc đều nhiệt tình gắp thức ăn cho cậu, Bạch Tĩnh An thật sự không thể chống đỡ nổi bữa ăn này nữa.

Nhìn sự nhiệt tình của ba mẹ, Nhiễm Mộ Húc nhịn không được xen vào, đau lòng xoa xoa bụng cậu, nghiêm nghị nói: "Lần sau đừng cho An An ăn nhiều như vậy.

Hôm nay gặp lại lần đầu tiên nên có thể như vậy nhưng sức khỏe của An An không được tốt sẽ không dễ tiêu hóa."
Hai ông bà cũng không vì lời nói của con trai mà tức giận, ngược lại còn đau lòng nói: "Vậy thì con phải chăm sóc người ta cho tốt đó."
Bạch Tĩnh An cảm thấy mình được bảo vệ quá mức, cả đêm hai vị phụ huynh cứ đưa đồ ăn cho cậu vì sợ cậu bị đói.

Lúc khuya, Nhiễm Mộ Húc muốn đưa người về nhà nhưng cha mẹ anh căn bản không đồng ý, "con dâu" ngày đầu tiên ra mắt phải ở lại đây một đêm.

Đến giờ đi ngủ, Nhiễm Mộ Húc nhìn cha mẹ vẫn muốn lưu luyến muốn cùng con dâu tán gẫu khiến anh không nhịn được nữa mà đưa cậu lên lầu, Bạch Tĩnh An nhìn thấy vẻ mặt trầm ngâm có phần đáng sợ của anh, nhẹ nhàng nói: "Bạn trai, có chuyện gì vậy?"
Nhiễm Mộ Húc đưa người về phòng, nhẹ giọng nói: "Em là của anh, chúng ta lần sau không về nữa."
Bạch Tĩnh An không nhịn được cười nói: "Anh ghen à, ghen với ba mẹ mình thì anh thật ấu trĩ đó."
Nhiễm Mộ Húc đè lên người cậu, nhìn cậu thật sâu: "Anh ấu trĩ đấy." Đôi mắt anh có gì đó mờ ám không thể nói rõ, cậu đẩy anh ra, nói: "Anh nặng quá, mau đứng lên."
Nhiễm Mộ Húc cong môi không dám phản bác, nhấc người kia ngồi lên người mình, buồn bã nói: "Bây giờ không nặng!"
Bạch Tĩnh An nhìn người đàn ông mặt dày này, trong đầu cậu nảy ra ý tưởng, sau đó cậu cọ cọ lên chỗ khó nói kia của anh, thấy người kia ngày càng có xu hướng, nhanh chóng mềm giọng nói: "Anh à, ở nhà không anh thì không được đâu, anh có nhớ là anh đã nói sẽ nghe lời em không?"
Nhiễm Mộ Húc nhìn người đốt lửa mà không chịu trách nhiệm, còn ẩn ý đe dọa mình, bất lực thở dài, cả đời sẽ bị ai đó ăn gắt gao! Anh cam chịu vào nhà tắm giải quyết chuyện sinh lý.

Bạch Tĩnh An nhìn người rời đi, lại cẩn thận nhìn căn phòng trước đây của người yêu, tủ sách được sắp xếp ngăn nắp, trên tường không có bất kì tầm poster nào.

Không giống với tuổi thiếu niên của một người thường sẽ đam mê bóng đá hoặc theo đuổi thần tượng.

Trên bàn có một cuốn album ảnh thu hút sự chú ý của cậu, mặc dù nhìn trộm qlà không đúng, nhưng cậu có chút tò mò, không biết người yêu mình thời sinh viên trông như thế nào.


Cậu mở album ra, bắt đầu là hình ảnh sơ sinh trông mũm mĩm dễ thương.

Lúc học mẫu giáo đã ra dáng đẹp trai và rất đáng yêu.

Lúc họ tiểu học đã ra dáng một cậu bé, nụ cười hiện trên khuôn mặt giống như vừa dành được huy chương.

Cấp hai, cấp ba chỉ có ảnh tốt nghiệp, trong đám đông anh vẫn nổi bật với vẻ ngoài điển trai nhưng biểu cảm trên gương mặt lại lạnh lùng xa cách, giống như kiểu người chớ tới gần.

Hầu như không có ảnh khi anh học đại học, cậu lật lật thì thấy một tấm ảnh anh chơi bóng rổq, góc chụp không quá rõ hình như là chụp lén.

Lúc Nhiễm Mộ Húc đi ra, thấy người kia đang xem album ảnh của mình, mặt anh đột nhiên cứng đờ trong giây lát, Bạch Tĩnh An cũng không để ý.

Lúc sau biết người đã đi ra, cậu lập tức đóng album lại, có hơi chột dạ.

Anh dịu dàng nhìn cậu, nói: "Sao vậy, em sợ anh phát hiện em xem trộm sao?"
Bạch Tĩnh An lắc đầu, "Em công khai nhìn trộm.

Từ nhỏ anh đã rất đẹp trai.

Có phải có rất nhiều người thích anh không?"
Nhiễm Mộ Húc không phủ nhận hay đồng ý chủ đề này, nhưng lại đổi chủ đề nói: "Bé yêu, muộn rồi, đi ngủ thôi."
Bạch Tĩnh An không ngốc, biết đối phương nhất định có bí mật nên gật đầu đi vào phòng tắm.

Sau khi đi ra, trong lòng hai người đều ngầm hiểu, không bàn chuyện vừa rồi, Nhiễm Mộ Húc ôm người vào lòng chìm vào giấc ngủ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.