Giang Nhất Thiên chưa bao giờ thưởng thức cái loại cảm giác này, giống như bị người mà mình yêu thương nhất đâm một nhát vào cơ thể mình vậy
Bệnh nhân ở trong phòng C07 cuối cùng sức khỏe cũng đã tạm ổn, tuy rằng đã kiệt sức nhưng Giang Nhất Thiên vẫn chạy thật nhanh về phòng của mình. Hắn vốn đang mong chờ Diệp Quảng Nho chưa tỉnh lại, để được nhìn thấy bộ dạng của Diệp Quảng Nho mở to mắt thức dậy
Nhất định sẽ rất đẹp
Mở cửa văn phòng, hắn mới phát hiện chính mình vô ý lại đi khóa trái cửa phòng nghỉ. Giang Nhất Thiên biết Diệp Quảng Nho rất sợ hãi khi bị ở trong phòng kín, có thể nói là Diệp Quảng Nho ngay cả không gian nhỏ hẹp cũng không thể nào thích ứng được, bất quá, hắn đã nghĩ đến việc nếu Diệp Quảng Nho tỉnh lại, bên trong phòng nhất định sẽ có chuyện
Diệp Quảng Nho với cái tính tình của một đại thiếu gia, từ trước đến nay không bao giờ chịu nói đạo lý, nếu phát hiện chính mình giống như một người tù bị giam giữ, kiểu gì chó gà cũng không yên
Quả nhiên, cửa vừa mở ra, Giang Nhất Thiên liền phát hiện trước mắt, tất cả đồ vật ở trên bàn, cũng như chăn ở trên giường đều bị vứt xuống đất, mặt trên vẫn còn có lưu lại những dấu chân, trong phòng giống như bị một con lốc thôi tung
Mà Diệp Quảng Nho lại không thấy đâu
Nhìn thấy cửa sổ bị mở toang ra, Giang Nhất Thiên lập tức đoán ra Diệp Quảng Nho đi về hướng đó, Giang Nhất Thiên nổi giận đứng lên
Cái con thỏ nhỏ kia, không còn muốn sống hay sao? Tức giận còn chưa tính, khóa trái cửa quả thật chính hắn sơ sẩy, cho Diệp Quảng Nho mắng chửi vài câu, đánh đấm tùy ý cũng không có gì, đấy là do Diệp Quảng Nho giận dỗi hắn, nhưng tên kia lại coi rẻ tính mạng của chính mình, lại làm cái trò nguy hiểm kia
Giang Nhất Thiên chạy ra cửa sổ nhìn bao quát xung quanh, vừa vặn thấy Diệp Quảng Nho đem nửa người trèo qua cửa số kia, ở độ cao nguy hiểm như vậy Diệp Quảng Nho lại chỉ nhờ vào hai tay đang nắm lấy song sắt để giữ cở thể
Giang Nhất Thiên lập tức chắm chú nhìn Diệp Quảng Nho, ngay cả hô hấp dường như cũng dừng lại
Hắn thậm chí không dám phát ra bất kì âm thanh gì, sợ rằng chính mình làm cho Diệp Quảng Nho sợ hãi
Cứ như vậy một lúc, Diệp Quảng Nho đã đi vào được cửa sổ, Giang Nhất Thiên lúc này mới dám thở, Hắn nhận thấy kia chẳng phải là phòng nghỉ của ý ta sao, hắn lập tức lao ra khỏi phòng chạy đến đó
Không nghĩ tới, nghênh đón hắn chính là cảnh Diệp Quảng Nho ôm nữ nhân kia chính thức tỏ tình
“ Đương nhiên, ta chỉ thích người, tuyệt đối không thích tên hỗn đản Giang Nhất Thiên, tuyệt đối không có khả năng! Hắn chỉ là đối tượng cho ta đùa giỡn khi nhàm chán thôi”
Nghe thấy lời đối thoại của Diệp Quảng Nho với nữ nhân kia, Giang Nhất Thiên tự nhiên cơ thể cứng ngắc
“Ta, Diệp Quảng Nho thề với trời, Giang Nhất Thiên bất quá chỉ là giúp ta giải quyết, người ta thích chính là ngươi.”
Như đính đóng cột, không chút do dự nói ra câu này, tên nam nhân tuấn mỹ đã làm hắn đau lòng Diệp Quảng Nho kia cuối cũng quay đầu lại
Hai người rốt cục cũng đối mặt
“Diệp Quảng Nho, ta cho người cơ hội cuối cùng để giải thích, giải thích rõ ràng cho ta”
Khi ánh mắt chạm vào nhau, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn một chút nao núng của Diệp Quảng Nho liền nhanh chóng biến mất
Ngay sau đó,ý chí chiến đấu của Diệp Quảng Nho bỗng nhiên trở nên sục sôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười phóng đãng “Có cái gì phải giải thích? Giang chủ nhiệm có phải bị nghễnh ngãng? Nên mới không nghe được những lời mà ta nói vừa rồi?”
Cùng với ánh mắt hung hãn của Giang Nhất Thiên giằng co vài giây, Diệp Quảng Nho cúi đầu, ôm y tá Lâm, hôn nhẹ nhàng lên trán của nàng ta
Sau khi hôn, Diệp Quảng Nho ngước mắt nhìn lên, đắc thắng nhìn về phía của phòng thì không khỏi sửng sốt
Cửa phòng trống không
Giang Nhất Thiên cao lớn đã biến đi đâu rồi
Diệp Quảng Nho nhìn thấy cửa phòng trống trơn, cảm thấy trong lòng dường như có một khối gì đó, tựa như bỗng nhiên trong lúc đó lại không thấy
Những ngày tiếp theo, bình an một cách lạ thường
Diệp Quảng Nho sớm biết Giang Nhất Thiên gương mặt nghiêm túc có chút dấu diếm sự nguy hiểm trong đó, mải nghĩ đến ngày hôm sau sẽ bị hắn lôi đến phòng khám “ Hỏi tội và trừng phạt”, ai biết Giang Nhất Thiên thay đổi như biến thành một người khác vậy
Không có đến phòng khám bệnh để hỏi tội, không có bài giảng cá nhân, cái gì cũng không có
Giang Nhất Thiên còn không them nhìn đến Diệp Quảng Nho
Diệp Quảng Nho cố tình làm cho nhiều bệnh nhân kiện cáo, sinh chuyện với những đồng nghiệp nam, đem tất cả dụng cụ khám chữa bệnh phá hoại, dường như Giang Nhất Thiên không biết chuyện gì, nên không có hành động gì cả
Thậm chí ngày cả ở trên hành làng mặt đối mặt với Giang Nhất Thiên, ở trong mắt hắn tựa như không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Quảng Nho
Hoàn toàn bị ……xem nhẹ
Không gió không bão, xác nhận đó chính là chuyện tốt, nhưng không biết vì cái gì, Diệp Quảng Nho lại có một cảm giác khó chịu
Giống như trong thâm tâm bị người kia làm cho bế tắc, tự dưng thoáng qua một cảm giác muốn được hắn tha thứ
Thật là thảm hại, Diệp Quảng Nho chính mình lại tự tìm đến không ít phiêng toái. Từ khi tỏ tình, ý ta Lâm cùng Diệp Quảng Nho trở thành một cặp khiên cho không biết bao nhiêu y tá khác hâm mộ
Y tá Lâm ôn nhu chăm sóc Diệp Quảng Nho một cách cẩn thận, nên mỗi ngày tiêu tốn không ít thời gian quý báu của bản thân
“Quảng Nho, có phải món bò nướng ta làm không ngon? Vậy để lần sau ta đổi món khác”
“ Không, ngon lắm”
“Chính là, ngươi ăn thật sự ít”
“Thực xin lỗi”
“Ta không phải là ý tứ này” y tá Lâm thân thiết dựa vào vai của Diệp Quảng Nho, lộ ra một tia lo lắng “Người ta là lo lắng cho cơ thể của ngươi mà”
Cơ thể
Diệp Quảng Nho mệt mỏi day day huyệt Thái Dương
Dạo gần đây tâm trạng không ổn định, buổi tối hôm nào cũng vậy, nửa đêm đều tỉnh giấc sợ tới mức ngồi xuống nhìn xung quanh, vội vàng nghĩ tới thân ảnh quen thuộc của người kia
Chắc là điên rồi, quả thực rất giống bệnh thần kinh!
Mình với tên kia đã biết nhau được bao lâu rồi? Bất quá vài lần đã sớm gặp nhau, cùng lắm thì chính là lúc kích liệt làm tình
Vì cái gì chính mình lại như vậy, không chịu thua kém? Giống như đánh mất cả tâm hồn vậy
Giang Nhất Thiên là đồ đầu heo! Thực muốn đá hắn xuống địa ngục mà, làm cho lửa dưới địa ngục nướng đi cái não heo vừa tự đại vừa ích kỉ! Rõ ràng là hắn làm sai, đợi cho mình ngủ say liền khóa trái cửa, hiện tại chẳng những không giải thích lí do, còn giống như nhất đao lưỡng đoạn, dáng vẻ kiêu ngạo giống như cả đời chưa bao giờ qua lại với nhau
Cái gì chứ!
Diệp Quảng Nho đem tra lại hơn phân nửa thức ăn cho “bạn gái”, trốn đi đến hành lang
Tự làm chủ trương, cái gì cũng lấy Giang Nhất Thiên làm trung tâm, cái tên chết tiệt vương bát đản
Diệp Quảng Nho trở lại văn phòng của mình, đóng cửa lại, cầm lấy bút viết linh tinh lên đơn thuốc
Chính mình tuyệt đối không nhớ đên cái tên bạo lực, ngược đãi kia. Chính là đôi khi, bốn phía đều không có người, nỗi bất an vẫn như luôn ở cạch mình không chịu buông tha
Nếu có tên kia, mang theo khí thế hung hãn đó, có thể gắt gao ôm chính mình có như vậy là cũng đủ tốt rồi
Nếu có cái kia, có thể được nhẹ nhàng vuốt ve giống như nâng niu bảo vật có giá trị nhất trên thế giới, những nụ hôn nhỏ nhặt của tên kia trên da thịt trần trụi của chính mình, vậy cũng đủ tốt rồi
Giang Nhất Thiên đã muốn bỏ mặc, đối với mình thì làm như là không nhìn thấy, tốt lắm, thật là tốt
Chính là, nếu về sau chính mình lại bị nhốt vào một hòm tối, sắp chết đến nơi, ai sẽ tới cứu mình?
Diệp Quảng Nho nhớ rõ, cái ngày mà bị nhốt trong cái hòm đó, vì quá tuyệt vọng mà hít thở không thông, cơ hồ kiên trì đến cũng, khi thùng mở ra
Ánh sáng xuất hiện qua cái khe nhỏ
Mà Giang Nhất Thiên lại xuất hiện cùng với thứ ánh sáng đó
Chính mình chưa từng gặp qua nam nhân có bá khí bức ngươi như vậy, kiên định thong dong, giống như đôi mắt thâm thúy kia phát ra thứ ánh sáng của mặt trời, liền dủ để cho chính mình từ địa ngục lạnh lẽo trở về với trần gian ấm áp
Chính mình lại không chút do dự ôm lấy tên nam nhân kia
Chính mình ôm lấy
Heo!
Không phải là mình đã ôm con chó vô tình vô nghĩa và cũng là tên chủ nhiệm ác ma kia sao
Diệp Quảng Nho hung hăng từ đáy lòng tự mắng chửi mình hai câu, khóe mắt bỗng nhiên không biết nhìn về phương nào, nhìn đến ngây người
Một cảm giác chua xót cùng với bi phẫn nổi lên trong lòng
Tất cả những suy nghĩ vô thức đều là về tên hỗn đản Giang Nhất Thiên, Giang Nhất Thiên, Giang Nhất Thiên
Giang Nhất Thiên, sau khi ăn no liền trở mặt đúng là tiện nhân! Đừng tưởng chiếm được tiện nghi của bổn thiếu gia là không còn có việc gì đáng lo nữa nhá!
Diệp Quảng Nho cầm đơn thuốc chi chit chữ lên, bắt nó trở thành thế thân của Giang Nhất Thiên, xé đơn thuốc thành bảy, tám mảnh nhỏ, nổi giận đùng đùng đem toàn bộ đống đó vứt vào thùng rác, sau đó ngồi xuống, vỗ tay “ba”
Giọng nói của một nữ hộ sĩ xinh đẹp theo hành lang mà truyền vào: “ Đã đến giờ khám bệnh của bác sĩ Diệp Quảng Nho, Giang Đại Thiên, mời vào phòng”
Của phòng bị đẩy ra
Thấy rõ ràng khuôn mặt của bệnh nhân, Diệp Quảng Nho lộ ra vẻ sợ hãi “là ngươi?”
Lão bá đáng sợ! Giết người như không, không ai khác chính là lão đại của hắc bang! Cũng là người cha biến thái của tên Giang Nhất Thiên kia
“Phải, là ta” Giang Đại Thiên híp mắt, bộ dạng như đang dấu diếm đi mong muốn giết người của hắc đạo, ngông nghênh đi đến. Bất quá Giang Đại Thiên vẫn con ghi nhớ mối thù trước kia, ở đối diện với Diệp Quảng Nho ngồi xuống, kìm lòng không được liên lấy hai tay che mông
Ai, vì cái tên bất hiếu kia, đã trải qua không ít lần đấu tranh nội tâm mới quyết định đi đến bệnh viện Tế Sinh môt chuyến
Sau khi ngồi xuống, Giang Đại Thiên bày ra cái khí thế đàm phán cảu giang hồ “Tiểu tử, hôm nay ta đến đây là vì muốn cùng ngươi đàm phán để hai bên giao dịch cùng có lợi”
“Hả?”
“Cha ngươi không phải là viện trưởng sao? Việc ngươi phải làm chính là ở trước mặt cha ngươi dở trò, làm cho tên hỗn đản Giang Nhất Thiên bị đuổi việc, làm cho hắn phải cuốn xéo khỏi bệnh viện, ngoan ngoãn theo ta về nhà, kế thừa giang sơn mà ta vất vả lắm mới gây dựng được.”
Diệp Quảng Nho lần đầu tiên đàm phán với giới hắc đạo, tò mò đánh giá sự nghiêm túc của lão bá quái dị “ Đem Giang Nhất Thiên đuổi khỏi bệnh viện, thì ta có lợi ích gì?”
Giang Đại Thiên nhìn trừng trừng vào Diệp Quảng Nho “ Lợi ích của ngươi, chính là không bị ta ném ra biển làm mồi cho cá ăn! Ngươi có làm hay không? Nếu không liền mang đi làm mồi cho cá!”
Giang Đại Thiên tuy rằng hung ác, nhưng khí thế so với Giang Nhất Thiên còn kém xa. Huống hồ hiện tại đang ở bệnh viện, cũng không thể nói động thủ thì liền động thủ được, cùng sự giúp đỡ của Diệp Quảng Nho để dạy dỗ Giang Nhất Thiên, như thế không phải là không tốt.
“Mặc kệ”
“Cái gì? Tiểu tử nhà ngươi muốn chết! Ngươi lần trước sáp vào mông của ta, ta còn có chưa tính nha….”
“Trừ phi ngươi đáp ứng ta một điều kiện”
“…..Lão tử hiện tại sẽ đáp ứng hết điều kiện của ngươi….Cái gì? Ngươi vừa nói là điều kiện?”
“Đúng” Diệp Quảng Nho gật đầu, “Ngươi liền giúp ta thì ta liền giúp ngươi. Chỉ cần ngươi làm được việc mà ta nói ra, ta Diệp Quảng Nho thề với trời, nhất định giúp ngươi đuổi tên Giang Nhất Thiên ra khỏi bệnh viện Tế Sinh.”
Một lúc lâu, trên khuôn mặt tuấn dật vẫn cau mày khó hiểu, rốt cuộc cũng bởi vì đã suy nghĩ kĩ nên lộ ra một nụ cười giảo hoạt
Giang gia là một gia đinh lớn, Giang Nhất Thủy không sao hiểu nối khi nhìn thấy lão ba, đi theo trở về còn có Diệp Quảng Nho
“Yêu cầu này….Cũng quá….rất cái kia đi?”
Diệp Quảng Nho nhún vai tỏ vẻ không sao “Thực bình thường thôi, các ngươi không phải thương làm như vậy sao?”
“Cường bạo một nam nhân, sau đó đem nam nhân đánh cho ngất, sau đó nhốt vào trong hòm, cái này chúng ta cũng đã làm, chính là” Giang Nhất Thủy phẫn nộ nói “Về việc này, thế nhưng tại sao còn muốn ta nghĩ biện pháp để trừng trị đại ca, làm cho hắn đến đây tìm ta chính là phiền toái, cái kia đã chẳng phải là bình thường’
“Không phải cường bạo mà là giả cường bạo. Ta cảnh cáo ngươi, cũng không nên diễn giả làm thật nha, ta nói trước đó”
“Họ Diệp kia, ngươi rốt cục là cái dạng gì?” Giang Nhất Thủy không có ý tốt gì đánh giá Diệp Quảng Nho “Muốn câu dẫn đại ca của ta cũng có rất nhiều người, so với ngươi thì càng đa dạng chơi đùa đều có, nhưng cho tới bây giờ không quá thành công, ngươi cũng đừng nghĩ đến giả đáng thương, có thể làm cho đại ca thương hoa tiếc ngọc, nói không chừng sau này hắn mà biết, ngay cả hỏi cũng không có, nam nhân mà, sẽ đem tất cả những nữ nhân không đáng giá vứt đi hết”
Tuy rằng biết rõ Giang Nhất Thủy là ác ý xúi giục, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Quảng Nho bỗng nhiên tái nhợt
Khẽ cắn môi: “ Các ngươi không đáp ứng, hợp tác liền xóa bỏ”
“Đương nhiên là đáp ứng” Một bên Giang Đại Thiên không muốn cái kế hoạch mà mình đã bỏ bào nhiêu tâm huyết kia lại một lần nữa biến thành bọt biển, tiến đến đứa con thì thầm nói “Hỗn tiểu tử, ngươi do dự cái gì? Dù sao chính hắn cũng tự mình gánh chịu, ngươi cứ làm. Làm cho thành những dấu vết bị cường bạo, vừa vặn một phen cũng không nhiều lắm, thanh một khối tử một khối, làm cho xong việc. Lão cha ngươi sẽ giúp hỗ trợ, chờ ngươi đem Diệp Quảng Nho nhét vào hòm, ta liêng cho người đến chỗ đại ca ngươi báo tin, ân, có điểm nào không tốt nào?” Giang Đại Thiên vỗ đùi “ Đã nói ngươi cùng hắn hiếu thuận, vì chuyện ta bị tên tiểu tử này làm nhục mà không cam lòng cho nên đem tiểu tử này bắt trở về, sáp mông hắn để trả thù.”
Giang Nhất Thủy quả thật muốn hộc máu, hạ giọng nói:” Lão ba, ngươi muốn hại chết ta có phải không? Đại ca đã nói qua, còn dám dính vào tên họ Diệp, hắn sẽ hội khai sát giới, ngươi không nghĩ đến màn trình diễn huynh đệ tương tàn sao? Như vậy đi, ta phụ trách bắt ngươi phu trách làm, có trách nhiệm thì cha con ta cùng nhau gánh vác.”
“Ngươi là cái đồ bất hiếu”
“Bằng không thì ta liền buôn tay, mặc kệ ngươi”
“Ân…..được rồi”
Sau khi bàn bạc xong. Cha con nhà họ Giang cùng nhau gật đầu, phất ống tay áo, cùng nhau đi phía người có vóc dáng hết sức tinh tế, Diệp Quảng Nho giống như một con sơn dương đang chờ để làm thịt
“Tiểu tử hỗn đản, đấy chính là ngươi tự làm đó nhá”
“Đúng vậy đúng vậy, đừng nói chúng tar a tay ác nha”
Hai thân hình tráng kiện giống như đám mây đen che phủ Diệp Quảng Nho
Xuy! Giang Nhất Thủy nắm lấy áo blu trắng của Diệp Quảng Nho, trái phải dùng sức cởi ra, những chiếc cúc áo rơi xuống dưới đất
“Dừng tay!” Một tiếng kêu to, chính là Giang Nhất Thiên tức giận mà gầm lên, làm cho trần nhà bụi rơi lả tả
“Đại ca?”
“Không….thằng con bất hiếu?”
Khuôn mặt của hai cha con họ Giang đều biến sắc, không hẹn mà cùng nhanh chóng đứng cách xa Diệp Quảng Nho, liều mạng nhún vai xua tay để rửa sạch nỗi nghi ngờ của Giang Nhất Thiên, “ Đại ca, chuyện này không liên quan đến ta, là lão ba…”
“Thúi lắm! Ngươi dám đánh rắm vào cha ngươi!”
“Đều câm miệng lại cho ta!”
Giang Nhất Thiên giọng trầm thấp gầm nhẹ, làm cho trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh
Hắn bước đi đến bên Diệp Quảng Nho, ánh mắt sắc lạnh như kiếm nhìn Diệp Quảng Nho “ Diệp Quảng Nho, ngươi rổt cuộc là loại người gì?”
Diệp Quảng Nho bị ánh mắt kia làm cho hoa mày chóng mặt, tầm mắt trở nên mơ hồ, không biết đây có phải là tột cùng kinh ngạc, vẫn là kích động, ngược lại ánh mắt vô duyên vô cớ liền cúi mặt xuống thấp
“Ta…ta….” Diệp Quảng Nho đem nước mắt bức trở về, trả lời “ Ngươi như thế nào mà nhanh đã tới rồi, còn chưa có….”
“Còn chưa có cường bạo, sau đó đánh ngất rồi nhét vào trong hòm, đúng không?’’ Giang Nhất Thiên bóp mạnh cằm của Diệp Quảng Nho, buộc hắn phải nhìn thẳng vào chính mình, nghiến răng nghiến lợi nói “ Bản chủ nhiện là người trông coi ngươi 24/24, nghĩ muốn không coi ta ra gì sao, nằm mơ!”
Hai mươi bốn trên hai mươi bốn?!
Không phải là làm như không thấy, đem mình hoàn toàn xem nhẹ sao?
Diệp Quảng nho một trận kích động, nháy mắt lại toát ra vẻ không cam lòng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra tia quật cường “ Ngươi trông coi ta? Ngươi dựa vào cái gì mà đòi trông coi ta? Bổn thiếu gia muốn làm gì thì ngươi quản được sao!”
“Ta dựa vào cái gì?” Giang Nhất Thiên lạnh lung trả lời, dùng ánh mắt sắc bén nhìn quét Diệp Quảng Nho, hắn đã chịu được nhiều ngày như vậy, từ khi Diệp Quảng Nho ôm nữ nhân kia, mỗi lần nhớ tới làm cho hắn có cảm giác hận không thể dùng dao đâm chính mình, tính nhẫn lại của hắn lại một lần nữa bị khiêu chiến, đã sớm đến cực hạn, hiện tại chính là lúc bùng nổ “Vì ngươi mà mỗi ngày đều nghe người ta trách cứ, vì ngươi mà ta ở phòng gặp không ít phiền toái to nhỏ đủ loại, vì ngươi lộng phá hủy dụng cụ tẩy rửa mới mua, vì ngươi cùng với nữ ý tá kia mỗi ngày ở hành lang bệnh viện, trong phòng, phòng nghỉ, quảng trường, không kiêng nể gì cứ anh anh em em!”
“Ngươi ghen?”
“Ngươi thúi lắm!” Giang Nhất Thiên nghiễm nhiên rống giận, như bị sét đánh, đầu của Diệp Quảng Nho trở nên ong ong, rống to một lúc, hắn liền thu âm lượng lại, ngữ khí lại trở nên dị thường nguy hiểm, một bên xem kĩ Diệp Quảng Nho, một bên cười lạnh “Diệp Quảng Nho, ngươi nói dối, chuyện này chẳng những liên quan đến ta, mà lại còn liên quan đến ngươi, ta Giang Nhất Thiên này cả đời chưa từng thử qua cái cảm giác không thể khống chế được chính mình, nhưng hiện tại chẳng những không khống chế được mà còn thể thu hồi được nữa, được, ngươi đã thắng, ta Giang Nhất Thên cho dù bị ngươi biến thành loại ngươi để ngươi tiết dục cũng không sao, nhưng vẫn là nhịn không được ý nghĩ thao loạn cái mông nhỏ nhỏ của ngươi!”
Hắn nói đến một nửa, Diệp Quảng Nho đã muốn ngửi được ngửi được tai vạ sắp đến chính là điềm xấu ah! Phải tìm mọi cách để chuồn
Nhưng Giang Nhất Thiên như thế nào lại có thể làm cho đối tượng làm chính mình nghiến răng nghiến lợi chuồn mất? Tay hắn so với bàn kẹp còn chắc hơn, lập tức liền đem Diệp Quảng Nho kéo vào trong lòng, đứng ở một chỗ ôm lấy, không nói hai lời liền đi nhanh ra ngoài
“Buông! Cứu mạng! Tai nạn chết người a!” Diệp Quảng Nho rốt cục cũng biết chính mình phạm phải rất nhiều chuyện ngu xuẩn, nhưng hiện tại hối hận cũng không kịp, chỉ có thể bị Giang Nhất Thiên mang đi, nhưng vẫn liều mạng kêu cứu, kêu to đến mức khản giọng “Giang lão bá, Giang tiểu đệ, các ngươi không nên thấy chết mà không cứu a! Đại ca nhà các ngươi phát điên rồi! Cứu mạng!”
Cha con nhà họ Giang khoanh tay đứng nhìn, thật là thảnh thơi
“Đi thoi đi thôi, không tiễn nha, con à, ngươi nhìn rõ được mọi chuyện là tốt rồi, nhớ rõ chuyện này không liên quan đến ta, đúng rồi! Cho ta hung hăng sáp tiểu tử này nha! Sáp nha sáp nha!”
“Lão ba, ngươi cũng đã quá già rồi mà không nên tự trọng một chút đi”
“Thúi lắm! Cái này gọi là yêu hận rõ ràng! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, sáp mông hắn!”
Giang Nhất Thiên đem Diệp Quang Nho đi đến chiếc xe thể thao của mình, đem Diệp Quảng Nho tống vào xe, nhấn chân ga, lập tức nhanh như chớp, cát bay đá chạy chưa gì đã đến bệnh viện Tế Sinh, dán miệng Diệp Quảng Nho vào, đem một hơi bắt cóc hắn đến phòng khám bênh
Phanh!
Cửa của phòng khám bị đá thật mạnh á, hơn nữa “răng rắc” một tiếng – khóa cửa
Đây thật sự là, thấy thế nào cũng là điềm báo bão táp phong ba
Mặc kệ Diệp Quảng Nho ban đầu chịu ủy khuất, như thế nào lại không phục, tính thế nào mà cũng thấy sự lên án mạnh mẽ đó là Giang Nhất Thiên là một người vô tình, hắn làm vỡ đi giấc mộng đẹp của Diệp Quảng Nho, khóa Diệp Quảng Nho vào trong phòng kín….Hiện tại không biết nhiều về võ thuật a, nên tối quan trọng vẫn là bảo trụ được cái mạng nhỏ